Sáng hôm sau Khoa tỉnh dậy từ rất sớm, anh vòng tay qua người ôm tôi rồi nói:
\- Lát anh vào thăm Hiếu một chút rồi đi làm\.
Nghe anh nói vậy tôi liền vội vàng đáp:
\- Sáng sớm nó còn ngủ anh vào thăm làm gì? Có gì tối anh thăm nó sau cũng được\.
\- Ừ thế cũng được\, tối anh mua ít đồ sang cho Sóc với Thỏ nữa\. Mà mẹ ở nhà cũng hỏi thăm Hiếu suốt\, chắc mẹ cũng mong Hiếu nhanh khỏi em còn về đấy\.
Vở kịch này của mẹ anh và tôi diễn đạt đến mức anh không hay biết gì. Khoa lại hít hà mùi tóc tôi nói tiếp:
\- Tối nào anh cũng qua nhé\.
\- Sao anh không ở nhà mà ngủ\, em ở đây cũng dăm bữa nửa tháng chứ mấy\, anh đi lại thế này sáng mệt lại không đi làm được\.
\- Không ngủ được còn mệt hơn\.
\- Sao lại không ngủ được?
\- Không có em sao anh ngủ?
Tôi nghe Khoa nói, không biết phải từ chối thế nào nữa chỉ đành nghe theo. Thôi thì mọi chuyện đến đâu hay đến đấy, tôi không muốn tính toán nghĩ ngợi nữa. Tôi với Khoa dậy đi ăn sáng rồi mới trở về phòng trọ. Chị Ngân giờ đã đi làm, tôi dặn Hiếu nếu tối Khoa có đến cứ trả lời với anh rằng Hiếu không được khoẻ lắm giúp tôi. Thực ra sau ca phẫu thuật Hiếu cũng chưa hồi phục hoàn toàn nên vẫn xanh xao, yếu ớt, tôi cũng muốn thời gian này ở cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/3253471/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.