Tôi không còn nghĩ được gì, lao thẳng vào Nghĩa ôm lấy cậu ta van xin:
\- Đừng đánh nữa\, đừng đánh cậu ấy nữa\.
Lúc này Khoa cũng dừng lại, đôi tay anh buông thõng. Lúc này con Huyền từ đầu lao ra, kéo tay anh rồi nói:
\- Em nói rồi mà\, hôm nào chúng nó cũng đi khách sạn với nhau nữa cơ\. Anh xem ảnh không\, em cho xem\.
Khoa không đáp lời con Huyền, nhìn tôi, tôi còn nghĩ anh sẽ như trước, lao vào túm lấy tôi lôi về hành hạ, thế nhưng không, giọng anh khàn đục cất lên:
\- Duyên\! Người ta nói thế nào anh không quan tâm\, nhưng anh muốn hỏi em\, em có làm gì có lỗi với anh không? Chỉ cần em nói không\, dù có thế nào anh cũng sẽ chọn tin em\.
Nghe Khoa nói tôi bỗng thấy sống mũi cay xè, chỉ sợ rằng thêm một giây nữa không kìm được nước mắt mà bật khóc. Tôi nắm hai tay lại, cố giữ bình tĩnh cúi đầu đáp:
\- Xin lỗi anh\.
Khoa nhìn tôi, đôi tay rỉ máu vì vết cắn bỗng nắm lại thật mạnh, rồi đột nhiên anh lao về phía tôi giữ lấy vai, giọng như lạc đi:
\- Duyên\! Đến một câu không cũng không thể hay sao? Trả lời anh đi\! Nói với anh là không phải đi
\- Khoa\.\.\. em xin lỗi\.\.\.
Đôi tay anh bỗng trượt dài rồi buông xuống không trung. Trong mắt anh không còn là sự thất vọng mà còn cả sự tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/3253472/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.