Tôi không dám đứng lại thêm một giây phút nào nữa mà bắt xe đi thẳng. Khi về đến phòng trọ chị Ngân lẫn Hiếu đều kinh ngạc nhìn tôi. Chị Ngân vừa kéo valy vừa nói:
\- Có chuyện gì vậy? Sao mắt em đỏ lên thế kia?
Tôi không đáp, nằm xuống giường rồi lấy chăn đắp kín lên người. Chị Ngân thấy vậy cuối cùng không hỏi nữa. Đến tối khi tôi đủ bình tĩnh mới nói qua loa rằng tôi sẽ tạm thời ở đây, còn có chuyện gì tôi sẽ nói sau. Chị Ngân với Hiếu có lẽ cũng đoán được ra nên không ai ép tôi nói thêm. Đến tối khi tôi đang nằm trằn trọc thì có điện thoại của Khoa, vừa ấn nút nghe anh đã nói:
\- Sao anh gọi Zalo không được thế? Làm anh lo quá\.
Tôi mới nghe giọng anh đã cảm thấy chua xót, cố gắng lắm mới đáp lại được:
\- À\, em đang bên chỗ chị Ngân\, bên này không có wifi\.
\- Mẹ lại đi chơi rồi à em? Nếu mẹ đi em cứ sang chỗ chị Ngân chứ ở nhà không có ai cũng buồn\. Đợt công tác này kéo dài\, chắc phải hơn nửa tháng nữa anh mới về được cơ\. Công trình ở đây gặp trục trặc\, bố với anh đang phải khắc phục\.
\- Dạ vâng ạ\.
\- Em ăn chưa?
\- Em ăn rồi\, tắm rồi\, ba chị em đang chuẩn bị đi ngủ\.
Khoa cười qua điện thoại khẽ hỏi:
\- Nhớ anh không?
Nghe anh hỏi, tôi thấy tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/3253470/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.