Con Huyền lúc này mặt tái mét run run lủi ra sau. Đến khi nó đi khuất Khoa quay sang tôi cáu kỉnh quát:
- Sao bình thường nói chuyện với tôi em cũng ghê gớm lắm mà lại để cô ta dẫm lên chân như vậy?
Tôi nhìn Khoa, dù bị mắng nhưng vẫn thấy anh ngầu kinh khủng. Cái cảm giác được bảo vệ, được che chở khiến trong tim tôi có gì đó len lói không sao nói được thành lời. Anh lại thở dài hỏi:
- Có đau không?
- Đau.
Hai hàng lông mày của Khoa chau lại rồi choàng áo khoác lên người tôi cứ thế bế thốc vào thang máy. Tôi có chút ngại ngùng khi đi qua không biết bao nhiêu người, thế nhưng thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Khoa thì tôi vui thích nhiều hơn là ngượng. Anh đẹp trai như vậy, galang như vậy, tôi cũng... thực sự thấy hãnh diện. Con gái mà, ai chẳng thích được như vậy. Mùi hương trên cơ thể Khoa bay thoang thoảng, tôi hơi rúc vào người anh, cảm giác càng lúc tim càng xốn xang, rạo rực. Cảm giác này là gì tôi cũng không biết. Chỉ biết thực sự muốn bên cạnh Khoa, muốn được gần anh, muốn được bảo vệ che chở. Có lẽ đến giờ phút này Khoa đã dần mở lòng với tôi, nhưng cả anh và tôi đều không ai thừa nhận điều đó. Nhưng việc thừa nhận hay không rốt cuộc cũng không quan trọng, quan trọng ở cạnh đối phương trong lòng thấy thoải mái là được.
Khi lên đến phòng Khoa đặt tôi lên giường rồi cúi xuống nhìn vết thương. Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151353/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.