Khoa vào nhà vệ sinh rất rất lâu, tôi không biết anh ta làm gì trong đó mà tiếng xả nước cứ liên tục. Khi anh ta ra liền nằm lên giường, tôi cũng xoay người vào trong góc tường nhắm mắt. Thế nhưng mãi mà tôi chẳng ngủ được, bên cạnh Khoa cũng trằn trọc lâu lâu lại trở mình. Tôi thấy không khí cứ mãi gượng gạo quá liền bắt chuyện:
- Hôm nay bác sĩ khám bảo tôi khoẻ lên nhiều rồi, ở đây cũng không phải tiêm truyền gì nên mai chắc được ra viện đấy.
- Ừ.
- Thế có gì mai anh nói với mẹ để tôi về nhé. Về nhà khoẻ mẹ khoẻ con, ăn uống ngủ nghỉ cũng thoải mái hơn. Mà anh còn đi làm nữa, tính ra cũng nghỉ mấy ngày rồi nhỉ
- Ừ.
Hình như Khoa không còn từ gì ngoài từ Ừ nhạt nhẽo thì phải. Tôi liếc nhìn anh ta dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, sống mũi cao lộ rõ, đôi mắt sâu nhưng cũng mang chút u ám. Tôi nhìn Khoa, lại hỏi tiếp:
- Anh còn nóng không? Hay tôi giảm điều hoà xuống nhé, tôi đắp thêm chăn cũng được.
Vừa mới hỏi đến đấy Khoa chợt lừ mắt nhìn tôi rít lên:
- Cô có thể đừng hỏi tôi nữa được không? Đừng hỏi thêm bất cứ câu gì nữa! Trật tự cho tôi nhờ.
Tôi bị chửi giật cả mình, quay sang thấy mặt Khoa vẫn đỏ, dưới ánh đèn đôi mắt cũng ươn ướt. Chết mẹ rồi, anh ta hình như vẫn chưa được giải toả. Nhưng tôi nói mặc tôi, chẳng lẽ nghe giọng tôi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151344/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.