Tôi bật cười nhìn Khoa lắp bắp:
- Anh tin tôi thật sao?
- Sao cô nói nhiều thế? Hay cô nghĩ tôi ngu dốt đến mức bị cô cắm sừng lúc nào không biết?
- Không, không phải.
- Không phải thì ăn đi.
Tôi gật đầu, tự dưng lại nghĩ do mình cứ suy diễn quá. Khoa ghét tôi chứ đâu phải loại ác nhân với cả thế giới mà ép tôi bỏ thai được. Vả lại thực sự nếu anh ta nghi ngờ chỉ cần bỏ chút tiền ra làm xét nghiệm là xong, anh ta học cao hơn mấy chuyện này cũng đâu dễ bị tôi dắt mũi. Khoa đưa bát cháo cho tôi, bỗng dưng tôi cảm nhận có chút lúng túng trong đó. Khi vừa múc được mấy thìa thì bên ngoài có tiếng bước chân. Hoá ra mẹ chồng tôi đến, bà vừa vào đã nhìn bát cháo khẽ hỏi:
- Giời ơi mua cháo ở đâu thế? Nó có chửa mà mày để nó ăn cái loại cháo gì trông chả có tí chất dinh dưỡng nào thế này.
Khoa gãi đầu đáp:
- Con mua ở cangtin.
- Ở cangtin đồ có ra gì đâu? Tao vừa bảo cô Trung nấu cho nó bát cháo tim rồi. Thôi Duyên, ăn tạm mấy miếng thế tí cô Trung mang cháo vào ăn sau. Chứ cháo loãng mà không có tí thịt nào ăn chỉ xót ruột thôi chứ được gì.
- Mẹ, cháo này con thấy cũng ngon mà, thịt xay nhỏ nên mẹ nhìn cảm giác thế thôi chứ con cũng bảo người ta cho nhiều thịt ý chứ.
- Mày tiếc thì mày ăn đi.
Tôi liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151343/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.