Đột nhiên tôi bỗng thấy mưa không còn rơi, một giọt cũng không. Tôi ngước mắt lên, chợt thấy một chiếc ô lớn ngay trên đỉnh đầu mình. Trước mặt, Khoa đang cầm ô, đôi tay vững chãi mặc kệ gió mưa đang rít. Tôi quệt nước trên mặt kinh ngạc lí nhí nói:
- Anh Khoa.
Khoa hơi nhắm mắt, rít lên:
- Đứng dậy, đi về.
Tự dưng tôi bật khóc tu tu, trước nay chưa từng khóc trước mặt ai, vậy mà giờ lại khóc. Tôi khóc không phải vì Khoa chửi tôi, mà khóc vì tủi thân, khóc vì con chị ngu ngốc của mình. Khoa vẫn đứng nguyên gắt gỏng gào lên:
- Khóc lóc cái gì? Trời mưa ngồi đây khóc như một con thần kinh. Cô không biết bảo vệ sức khoẻ của bản thân à? Hay định ốm để tỏ ra đáng thương?
Rõ ràng Khoa chửi tôi đấy, nhưng sao tôi lại thấy hình như anh ta có chút lo lắng cho mình. Biết bản thân đừng ảo tưởng nhưng cảm giác này khiến tôi liền ngoan ngoãn đứng dậy. Thế nhưng vừa đứng lên cả người tôi tối sầm cả lại. Tôi không làm chủ được bản thân, cuối cùng ngã vật ra, không còn biết gì nữa, chỉ thấy hình như Khoa ôm lấy tôi, mùi hương quen thuộc vương vấn phảng phất, rồi lịm hẳn đi. Không biết tôi ngất bao lâu, chỉ biết đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, xung quanh một màu trắng trơn. Cả người tôi đã được thay bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, đầu tóc cũng khô khan. Khi tôi định ngồi dậy người y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151342/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.