Khi cô Trung mang cốc sinh tố bơ lên, tôi đã ngon lành ăn hết. Tối hôm ấy mọi người đều về đông đủ ăn cơm. Mẹ chồng tôi xách một đống sữa đặt lên bàn cười nói:
- Toàn sữa xịn đấy nhé. Có cả loại pha sẵn lẫn loại tự pha. Mùa đông thì uống loại tự pha cho ấm bụng còn mùa này uống loại pha sẵn cho tiện.
Tôi có chút xúc động đáp:
- Con cảm ơn mẹ.
- Cảm ơn gì, có phải mẹ mua đâu. Thằng Khoa nó mua rồi ném lên xe mẹ đấy chứ. Xe nó hỏng mang đi sửa rồi.
Tôi liếc nhìn Khoa, anh ta đút hai tay vào túi hờ hững đáp:
- Tôi mua cho con tôi chứ có mua cho cô đâu mà cảm ơn.
Thấy Khoa nói vậy mẹ chồng tôi đập vào vai anh ta một phát rồi giục mọi người xuống ăn cơm. Khi lên đến phòng Khoa cũng khuân đống sữa lên rồi nói:
- Mỗi ngày cô uống hai hộp, sáng tối gì tuỳ cô. Loại này pha sẵn rồi, phù hợp với người lười biếng, nhưng chăm mưu mô tính toán như cô.
Anh ta như kiểu ngày không nói tôi là loại mưu mô, xảo quyệt, tính toán thì không chịu được hay sao ý. Tôi nhìn hộp sữa bầu, không hiểu sao bụng dạ lại thấy nôn nao khó chịu rồi đột nhiên một cơn trào ngược ứ lên đến cổ. Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Mẹ ơi! Vừa nói với cái Dương không nghén, giờ thì thế này. Khi bước ra ngoài Khoa liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151345/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.