*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Có người?
An Dạ không rét mà run.
Sống lưng như mọc lên vô số kim châm li ti đang đâm vào cổ áo lông, chọc ra vô số lỗ hổng, hơi lạnh từng đợt từng đợt tiến vào không ngừng.
Xù lông như nhím chính là nói cô của hiện tại bây giờ đây.
An Dạ bỗng nhiên cảnh giác hẳn lên, cô nghe được một tiếng xôn xao rất nhỏ.
Có người ở ngay phía sau cô, mà cái loại cảm giác này.... cũng không phải là Bạch Hành. Người này không có mùi hương hoa nhài quen thuộc, chỉ có ánh mắt nôn nóng tối om, hơn nữa cũng không mang theo bất cứ mùi nào.
An Dạ không có cách nào nhìn thấy sinh vật này, cô chỉ biết là phía sau mình có người.
Hơn nữa, hắn ta.... đang nhìn cô chằm chằm.
An Dạ vẫn có ý nghĩ cầu may, nhẹ giọng gọi một câu: "Bạch Hành?"
Phía sau im ắng, không có ai đáp lời.
Mà tầm mắt kia vẫn còn đó không di chuyển, vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô.
"Bạch Hành!" An Dạ lại gọi một câu, cô không dám quay đầu lại, sợ nhìn phải cái gì đó đáng sợ.
Trong lòng An Dạ thấp thỏm lo lắng, cô vốn cho rằng Bạch Hành luôn luôn ở phía sau mình không phải sao? Vì sao cứ cảm thấy đó không phải là anh?
Huống hồ không có ai trả lời, vậy thì... Bạch Hành đi đâu?
Trực giác của An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bat-ngu-ban-bien-tap-dem-khuya/581107/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.