Đêm tối đến, Thắng Nam cùng Hàn Mặc Niên xuống phố đêm ở Kuta dạo chơi.
Phố đêm ở Kuta không khác mấy các phố đêm nổi tiếng khác. Có bar, pub đủ dạng lớn nhỏ, nhạc xập xình ngoài trời, đủ du khách khắp nơi vui đùa nhảy nhót. Có những món ăn vặt, cũng có những món đặc trưng của Malaysia, Thắng Nam xuýt xoa khi dừng lại ở một pub nhỏ, tiếng nhạc lại du dương, phong cách pub kiểu châu Âu thu nhỏ, nhìn rất nổi bật giữa con phố hiện đại này.
Trên tay Thắng Nam là một xiên nướng satay, tay kia cầm nước sốt đậu phộng, miệng chẳng buồn nhai, nhìn ngẩn ngơ trước cửa pub.
Hàn Mặc Niên nhìn theo hướng mắt của Thắng Nam, một giây sau trán anh liền xuất hiện ba vạch đen, không ngần ngại nắm lấy tay cô, kéo thẳng đi về phía trước.
Anh biết tửu lượng của Thắng Nam không hề tồi, nhưng anh không hề muốn cô uống thức uống có chất cồn quá nhiều, không hề tốt cho sức khoẻ.
Thắng Nam chẳng biết lý do gì anh lại kéo mạnh tay cô như thế, cứ đi một mạch chẳng đủ thời gian nhìn gian hàng nào mà xem xét món ăn nữa.
Đi một hồi cũng mỏi lắm chứ, cô đàng lên tiếng: “Mặc Niên, thức ăn tiêu hoá hết rồi... em không đi nỗi nữa đâu, em đói rồi!”
Cùng lúc Hàn Mặc Niên dừng lại trước một quán ăn hải sản.
Món ăn ở Malaysia không khác gì mấy với những món của Ấn Độ, điểm chung là rất cay.
Hàn Mặc Niên chỉ ăn một chút món thanh đạm. Thắng Nam thì rất hào hứng, ăn no căng bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-khong-sanh-bang/1211136/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.