Trong lòng lại cảm thấy thật sảng khoái, bị mắng vì đi chân đất mà Sở Niệm lại thấy ngọt ngào khiến cô tự hỏi phải chăng mình có khuynh hướng ngược ái.
Chua chua ngọt ngọt, thậm chí bị hắn mắng mỏ mà cô không hề tức giận.
Nhìn coi, đúng là không có tiền đồ mà… Sở Niệm cạn lời, tự mình nghẹn khuất, xong cuối cùng cũng lại tiếp tục hung hãn như thường.
“Đừng nháo, em với anh nói chính sự.”
Thương Sùng câu môi cười, mình cũng đâu có nói đùa với cô ấy đâu mà?!
Bất đắc gĩ, không nói thêm câu nào, xoay người đi vào bếp. Khi hắn quay trở ra thì trên tay mang theo một đôi dép lê đế mềm màu hồng.
Bộ dáng hắn vẫn như cũ, ngữ khí vẫn cứng rắn, nhưng khi mang dép vào cho cô thì động tác vẫn ôn nhu khiến lòng cô mềm nhũn.
“Cẩm Mặc đã đặt vé quay về vào buổi chiều, em không cần lo lắng, cậu ấy làm việc luôn có chừng mực.”
Có chừng mực thì có chừng mực, nhưng là…
Sở Niệm cau mày, vẫn không hiểu được hành động lần này của Thương Sùng. “Anh ấy có thể an toàn trở về là tốt nhất, nhưng mà Thương Sùng, em với anh đều hiểu rõ thủ đoạn của Tư Đồ Nam. Lần này anh lại để cho Cẩm Mặc đi có một mình cũng không khỏi quá mạo hiểm.”
“Có lẽ thế.”
Thương Sùng nhẹ nhàng, bâng quơ trả lời, đôi mắt dâng lên cảm giác thành tựu. “Anh chỉ biết quá trình không quan trọng, chỉ cần kết quả tốt, vậy là được.”Hắn tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116918/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.