Hoa Lệ da mặt dày, tật xấu này không biết là học Sở Niệm hay Thương Sùng, nhưng rõ ràng tiểu nha đầu này rõ ràng đã làm cho mặt Sở Niệm hoàn toàn trắng bệch.
Cảm giác duy nhất lúc này của cô là muốn tìm một cái hố mà tự chôn bản thân.
Rựou phẩm gì đó, từ giờ đến chết cô cũng không dám uống thêm một giọt rượu nào.
Khuôn mặt đỏ rực dị thường vì xấu hổ, Sở Niệm lấy tay ôm đầu. Đau đầu, cô thật sự đau đầu mà.
Vất vả mãi mới nghĩ ra chuyện để chuyển chủ đề, Sở Niệm hé một mắt, cẩn thận nhìn Hoa Lệ kế bên hỏi.
"Hoa Lệ... anh em còn đang nghỉ ngơi sao?"
“Không có.” Hoa Lệ nghĩ nghĩ. “Anh ấy chắc còn đang trong bếp nấu đồ ăn cho chị."
Câu trả lời như vậy làm trong lòng Sở Niệm mềm nhũn, cô cúi đầu cong cong khóe môi, cười chua xót lại ngọt ngào.
"Chị dâu à, anh hai đối với chị thật tốt." Hoa Lệ không nhây nữa, nháy mắt nghiêm túc hơn. "Chị phải tin tưởng, dù quan hệ giữa hai người có phát sinh chuyện gì, thì anh hai đều chỉ yêu một mình chị thôi."
“Cái này chị biết.” Sở Niệm yên lặng thở dài. “Chỉ là Hoa Lệ, chị hiện tại…… Tạm thời thật sự không có tâm tình suy nghĩ mấy thứ này.”
Tình cảm vĩnh viễn là thứ vô cùng phức tạp, giống như là mình rõ ràng đã biết gì đó, nhưng bởi vì yêu hắn, cho nên trước sau vẫn do dự.
Thôi, vẫn là không cần nghĩ ngợi nhiều.
Sở Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116917/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.