Sở Niệm nói vậy thật khiến Thương Sùng trong giây lát không biết nói như thế nào cho đúng, hắn khẽ chau mày, nhìn Sở Niệm rồi lại bắt đầu trầm mặtc.
Thẳng thắn mà nói, vừa rồi cô miêu tả Hạn Bạt thì 90% đều là đúng. Mà còn lại 10%, kỳ thật cũng chỉ có chân chính gặp qua hắn thì mới có thể nói được.
Không có nhịp đập con tim nhưng vẫn khẩn trương… sống thật lâu, nhưng đến cuối cùng vẫn cảm thấy mình trong suốt, không thể ngụy trang được gì trước mặt người mình yêu…
Thương Sùng, đừng thừa nhận!
Lý trí trong đầu hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, Sở Niệm chỉ là uống nhiều quá, nên những gì cô vừa nói chỉ là thói quen thắc mắc như học trò đi hỏi thầy vậy thôi.
Vững vàng, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất nói ra hết thảy.
Hắn điều chỉnh cảm xúc, bất động thanh sắc.
Thương Sùng rũ mắt, cố làm ra vẻ bình tĩnh, không hốt hoảng chút nào.
“Có lẽ em nói đúng đi, em cũng biết mà… Hạn bạt gì đó, trước giờ anh chưa từng gặp qua.”
“Anh chắc không?” Đôi mắt đen của Sở Niệm mơ hồ xuất hiện vẻ rạn nứt mà không ai nhận ra.
Thương Sùng gật đầu, nhìn sang chỗ khác.
Nói tránh… thật ra cũng chẳng khác gì lừa gạt…
Có lẽ là… hắn vẫn cảm thấy… mình chỉ là một hài tử ngây ngốc mà thôi.
Không còn ý định cố duy trì thanh tỉnh, Sở Niệm thậm chí còn uống nhiều hơn lúc đầu. cô không biết tiệc tàn khi nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116916/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.