Thương Sùng cười khẽ, ngước mắt nghĩ nghĩ. “Nếu dựa theo phong cách ngày thường của em, có lẽ em sẽ hỏi anh vì sao đột nhiên muốn đi du lịch.”
Sở Niệm cười nhạo một tiếng, nhắm hai mắt lại. “Rồi sao nữa?”
“Sau đó em sẽ hỏi chúng ta sẽ đi nước ngào, nguyên nhân vì sao mà đi như vậy?”
“Ha ha, hóa ra trong lòng anh em như mười vạn câu hỏi vì sao ấy.” Sở Niệm trợn mắt, hài hước nhìn Thương Sùng nhướng mày.
Phản ứng dây chuyền như vậy khiến Thương Sùng cười không nín được, mười vạn câu hỏi vì sao?! Chẳng lẽ… nàng không phải sao?
Không khí giữa hai người rốt cuộc bình thường trở lại. Gối trên cánh tay Thương Sùng, cảm giác thật hạnh phúc.
Chỉ là… “Thương Sùng, lần này anh có chắc chắn chúng ta còn cơ hội quay trở về sao?”
Nếu nói lúc trước giằng co với Tư Đồ Nam chỉ là thử thôi, thì lần này gặp nhau chính là một mất một còn.
Cô cùng không muốn Thương Sùng bị cuốn vào ân oán giữa mình và Tư Đồ Nam, cừu hận đã nhiều thế hệ đến vậy, tồn tại của hắn chính là kết quả tốt nhất rồi. Thực lực, cừu hận, cứ phải một mất một còn.
“Nha đầu, em không tin tưởng vào chúng ta đến vậy sao?” Thương Sùng trên mặt không đổi sắc, hắn dồn toàn lực chú ý vào đầu ngón tay đang quấn lọn tóc đen nhánh của cô.
“Không phải là không tin tưởng, em chỉ là… không muốn anh gặp bất cứ nguy hiểm gì.”
Trong mắt Sở Niệm hiện lên vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116919/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.