Nhìn Bánh Trôi lười biếng cụp mi trên mặt đất, Thương Sùng nhướng mày trêu chọc: “Nếu chủ nhân ngươi cho người làm xằng bậy vậy, hắn cũng đừng trách ta tự mình động thủ.”
Bánh Trôi rất muốn vờ như không nghe thấy gì, nó nỉ non ra vẻ mình mới là người vô tội nhất.
Chẳng hiểu sao lại bị phong ấn năng lực, cũng chẳng hiểu mô tê gì bị chủ nhân sai tới nhân gian. Càng chẳng hiểu sao lại phải ở cùng một nữ chủ nhân vô năng như vậy, hiện tại còn chẳng hiểu sao lại phải ngày ngày đối mặt với một gã đàn ông khủng bố đến như vầy.
Thập phần sám hối liếc mắt nhìn Hoa Lệ, quả nhiên nơi này dịu dàng nhất cũng chỉ có con mèo cái này thôi.
Cảm giác được ánh mắt không còn chiếu lên mình, Bánh Trôi dụi đầu, chậm rãi chui vào gầm sô pha trốn.
Nó rất muốn cứ như vậy quay đầu chạy trốn, nhưng vì cuộc đời sủng vật vô lo, Bánh Trôi đành nhịn.
Thương Sùng đương nhiên hiểu được nội tâm Bánh Trôi lúc này, hắn vắt chéo chân, mặt cũng không còn lạnh lẽo như trước.
Đột nhiên có một mùi hương quen thuộc thổi qua, Hoa Lệ kích động lập tức nhào tới.
“Cẩm Mặc, rốt cuộc anh về rồi! Mấy ngày nay em đều luôn lo lắng cho anh!”
Xuất hiện ở phòng khách, Cẩm Mặc hơi hơi giương khóe môi, sau đó vỗ vỗ sau lưng Hoa Lệ, bước về phía trước một bước, nhìn về phía Thương Sùng. “Chủ nhân.”
Thấy hắn bình an không có việc gì, Thương Sùng trong lòng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116876/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.