"Hú!"
Tiếng sói tru lại vang lên, Phệ Phong Lang đột nhiên mở ra cái miệng cực lớn, một cỗ cực kỳ cường hãn mang sức mạnh hút phệ nhằm vào Lương Siêu trong nháy mắt bộc phát!
Lương Siêu nhất thời không kịp đề phòng, chỉ thoáng cái đã bị nó nuốt vào trong bụng, nhìn thấy thế hai cha con Phương Lệ và Phương Vân Sơn như ném xuống được cục tức mà mạnh mồm nói, tuyệt.
“Hay lắm!”
“Lang đại sư đúng khí phách quá! Giết chết được tên đó thì Phương gia tôi sẽ không lo sợ gì nữa, với cả tập đoàn dược liệu Nhuận tinh và cả sản nghiệp của Diệp gia kia cũng sẽ có được dễ như trở bàn tay!”
Lãng Ninh liếc mắt hừ lạnh một tiếng:
"Các người sung sướng hơi sớm rồi đấy, tiểu tử kia vừa mới bị nuốt chửng thôi, nhưng không có chết đâu."
"Trong bụng Phệ Phong Thương Lang đó, đợi sau khi huyền khí của cậu ta bị nuốt hết thì lão hủ sẽ thả ra, khi thời điểm đến, cậu ta sẽ tự mình rời đi, vì vậy ở đó không cần tiếp tục dây dưa với cậu ta làm gì."
Phương Vân Sơn, Phương Lệ: "..."
Lão khốn kiếp này!
Trong lòng hai cha con nguyền rủa, xem ra Lang Ninh đã hạ quyết tâm không giết Lương Siêu nữa, nên họ đương nhiên khó nói thêm được gì.
Một lúc sau, Lang Ninh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tự điều trị thương thế, Phương Lệ thấy cha mình mặt mày ủ ê, hắn ta nhẹ nhàng vỗ vai nói:
“Cha à, cứ yên tâm đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2513054/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.