Chương trước
Chương sau
"Giết tao?"

Ánh mắt Ngọc Thiên Bá lập tức lạnh căm, ngay sau đó cơ bắp toàn thân căng chặt, hai tay mạnh mẽ siết lại, xung quanh nắm đấm ngưng tụ ra một đám sương màu xám trắng.

Đám sương đó không phải Huyền khí, nhưng Lương Siêu cảm thụ được nó càng huyền ảo hơn cả Huyền khí, còn lộ ra một cổ sát ý bá đạo.

"Giết tao, mày còn chưa xứng đâu!"

Tiếng quát vừa dứt, hai đấm của Ngọc Thiên Bá đồng loạt tung ra, một chiêu Song Long Xuất Hải mạnh mẽ hướng tới trước mặt Lương Siêu!

Mà Lương Siêu quyết định sẽ không cho hắn ta chết dễ dàng nữa, hắn hừ lạnh một tiếng rồi thu lại hai tay, nhanh như chớp kết thành hơn mười thủ ấn.

Xét thấy đối phương hình như cũng là một thanh niên thiên tài, nên để cho hắn ta biết được, một cái chết dễ dàng có thể trở thành ân huệ lớn nhất của hắn ta như thế nào.

Sau khi hai tay hợp lại, các thủ ấn đã kết trước đó trực tiếp tạo thành một hình bát quái ngay trước người Lương Siêu.

Chỉ thấy bên trên hình bát quái kia liên tiếp lóe ra hào quang màu vàng kim nhạt, nó vừa chậm rãi xoay tròn đã phá vỡ hai quyền của Ngọc Thiên Bá.

Rất nhanh, Ngọc Thiên Bá đã cảm nhận được chỗ huyền diệu của hình bát quái kia, lúc này sắc mặt hắn ta mới hoảng hốt.

"Đây, đây là thuật pháp gì chứ!"

"Tên của thuật này là, Vô Cực luân hồi thuật."

Vô Cực luân hồi thuật?



Ngọc Thiên Bá lập tức nhíu chặt đôi mày, hắn ta tự nhận mình cũng là người đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, thiên tài ở nhiều lĩnh vực, mặc dù hắn ta không tinh thông thuật pháp Đạo Môn, nhưng cũng biết được phần lớn chúng, thế mà vẫn chưa bao giờ nghe nói về Vô Cực luân hồi thuật này.

Nhất thời hắn ta cảm thấy đây là cái tên Lương Siêu tự bịa ra để nghe có chút khí phách vậy thôi.

"Hừ, thật không ngờ mày còn biết giả bộ như vậy!"

"Tới tên của thuật pháp cũng có thể thuận miệng soạn bậy, quả thật là quá bất kính với tiền bối chế ra thuật pháp này! Người tùy ý ngông cuồng như mày sao xứng tiếp nhận chức vụ Chỉ huy phi tham mưu!"

Lương Siêu lắc đầu, lười nhiều lời với hắn ta.

Vô Cực luân hồi thuật này là vô thượng bí pháp do người Thiên Y sáng chế ra, cần phối hợp Cửu Thiên Vô Cực đạo điển lại để thi triển, ngay cả hắn cũng mới gặp đây, làm sao tên này có thể biết được?

"Hôm nay tao sẽ đánh chết tên khoác lác như mày!"

Chỉ nghe tên Ngọc Thiên Bá kia lại quát to một tiếng, một lần nữa phát lực, hai đấm mẽ đấm vào hình bát quái kia!

Sức mạnh lần này hắn ta tung ra gần như gấp hai lần trước đó!

Nhưng cũng chỉ làm hình bát quái kia rung lên vài cái, sau đó lực công kích mạnh mẽ như con trâu nước kia lại bị hình bát quái kia nhanh chóng hóa giải…

Thời gian dần qua, Ngọc Thiên Bá có chút luống cuống.

Nhất là khi hắn ta cảm thấy hai đấm của mình dần dần thoát lực, mà tên Lương Siêu kia vẫn chưa hề lung chuyển, từ đó mới đột nhiên ý thức được một sự thật.

Chiến lực của mình thật sự không bằng đối phương!

Nhưng mà, ngay khi hắn ta muốn rút lui, chuẩn bị đào tẩu, liền thấy Lương Siêu đưa ra một ngón tay.



Ấn vào hình bát quái kia một cái, sau đó nó cũng trực tiếp bay vút tới đập vào người hắn ta!

"Phốc!"

Bị va chạm mạnh đến mức bay thẳng ra ngoài, Ngọc Thiên Bá liền phun ra một ngụm máu tươi, ngay lúc vừa ngã xuống đất thì thân hình Lương Siêu chợt lóe lên, vọt tới trước mặt hắn ta, đặt một chưởng lên đỉnh đầu Ngọc Thiên Bá, ép hắn ta quỳ gối trước mặt mình.

Lúc này đây, hắn ta không còn cách nào động đậy nữa!

"Hiện tại, tao đã xứng giết mày chưa?"

Huyệt thái dương và trên trán của Ngọc Thiên Bá bắt đầu nổi gân xanh, hắn ta chỉ cảm thấy chỗ nào trên người cũng kịch liệt đau nhức vô cùng, mà càng khó chấp nhận nhất chính là phần nhục nhã này lại do Lương Siêu gây ra.

"Tên, tên họ Lương kia!"

"Ông nội của tao là tộc trưởng tộc Ngọc thị! Hơn nữa còn là trưởng lão cấp hai của tổng bộ Võ Minh!"

"A... Tự mình đánh không lại, thì bắt đầu dùng người nhà đến uy hiếp tao?"

"Trưởng lão cấp hai, vậy cùng lắm cũng chỉ là cùng cấp với tao thôi, mà mày là cấp dưới lại dám phạm thượng, dám ngang nhiên mưu hại Tổng thống lĩnh trước mặt công chúng, tao giết mày cũng là chuyện danh chính ngôn thuận!"

Thấy Lương Siêu thật sự định động thủ, Ngọc Thiên Bá không còn chút khí phách nào như lúc trước khi lên sân khấu và lúc làm trọng thương Hạ Tử Yên nữa, hắn ta sợ tới mức bắt đầu khàn giọng gào lên.

Toàn thân run rẩy, thậm chí dưới thân đều chảy ra một bãi chất lỏng màu vàng sáng, mùi tanh tưởi mà nó bốc lên làm Lương Siêu không khỏi nhíu mày.

"Mày bị dọa tè ra quần luôn rồi à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.