Ngọc Thiên Bá có chút sửng sốt, hắn ta cúi đầu xuống, trên mặt tràn ngập sự xấu hổ khiến cho những người hầu xung quanh cười phá lên.
Qua lần đọ sức này, rõ ràng lúc trước hắn ta hô 5-6 tiếng rất có khí thế nhưng không ngờ trong xương cốt lại là kẻ nhát gan như vậy!
Bị cười nhạo hồi lâu, Ngọc Thiên Bá trừng mắt nhìn Lương Siêu với vẻ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
“Tên họ Lương kia! Mày dám sỉ nhục tao!”
“Kẻ sĩ có thể chết nhưng không chịu sỉ nhục! Nếu như mày có bản lĩnh thì…”
“Được!”
Hắn ta còn chưa kịp nói xong, bàn tay đang đè lên Thiên Linh Cái của Lương Siêu đột nhiên giơ lên. Nhìn thấy hắn định ra tay, Ngọc Thiên Bá sợ tới mức hai mắt nhắm chặt, cổ rụt lại, đầu cúi xuống đất.
Lương Siêu cũng không giữ được sự bình tĩnh, vừa rồi một kiểu, bây lại một kiểu?
Vừa rồi hắn còn tưởng có ai dám gióng trống khua chiêng muốn giết hắn, hiện tại xem ra chỉ là một đống phân?
Giết hắn ta chẳng khác nào làm bẩn tay hắn?
Thậm chí còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn nữa?
Đây thực sự là một vấn đề.
“Lúc nãy, ý của mày là mày không hài lòng với thân phận chỉ huy phi tham mưu của tao đúng không ?”
“Để xem nào, hay là mày cho rằng mình xứng đáng hơn? Mày cho rằng lẽ ra mày nên tham gia vào cuộc chiến tranh giành cho vị trí này?”
“Không, không phải!”
Ngọc Thiên Bá hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2510704/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.