Chương trước
Chương sau
Mấy người Hạ Tử Yên và Mục Phong trong Võ Minh nghe vậy đều hết sức ngạc nhiên.

Đừng nói là một tiểu bối nhỏ như Lương Siêu, cho dù phóng mắt nhìn toàn bộ Vũ Minh, người dám mắng Ngọc Long Uyên yếu như gà chỉ sợ chưa vượt qua được hai chữ số!

Nếu như lúc trước Ngọc Long Uyên chỉ tức giận, thì bây giờ đã nhưng bắt đầu nảy ra sát ý, mà sát ý hiện ra trong mắt cũng càng ngày càng hừng hực!

"Họ Lương kia, cậu muốn chết à!"

Lương Siêu nghiêm túc mắng lại: "Thân là Chỉ huy phi tham mưu, địa vị của tôi cũng không kém ông, mắng ông hai câu thì có chuyện gì?"

"Huống hồ kẻ thật sự muốn chết không phải tôi, mà là tên cháu trai vô dụng của ông đấy!"

"Hắn ta dám xúc phạm cấp trên trước mắt bao người như vậy, hơn nữa tôi thấy hắn ta hèn nhát như vậy, chỉ sợ sẽ không có gan làm chuyện này đâu, có phải tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi sau lưng hắn ta có người sai khiến không?"

"Ngọc Long Uyên đúng không? Hiện tại tôi cảm thấy ông là người có hiềm nghi lớn nhất! Vừa hay Hình Phạt trưởng lão đã có mặt ở đây, vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ vạch tội ông! Yêu cầu phế bỏ chức vị trưởng lão cấp hai của ông!"

"Trục xuất khỏi Vũ Minh hay là đi làm công nhân quét dọn nhà vệ sinh, ông chọn đi!"

"Cậu, cậu!"

Ngọc Long Uyên giận dữ nói không nên lời, đêm nay Tôn nhi của ông đã làm việc gì thì ông ta vẫn chưa rõ, ông ta làm vậy hoàn toàn xuất phát từ tâm không phục một kẻ ngoài vào như Lương.

Mà Mục Phong đứng một bên thấy thế, trong lòng thầm lắc đầu một hồi, thầm nghĩ năng lực gây chuyện của Lương Siêu đúng là lợi hại!

Nói về võ mồm, có thể thấy Ngọc Long Uyên đã bại hoàn toàn.



Vì thế ông ta liền đứng ra làm người hoà giải, nói: "Lương Siêu, coi như hôm nay cậu nể mặt tôi, thả Ngọc Thiên Bá trước được không?"

"Chuyện này lão cũng đã nghe qua đại khái, lỗi là tại Ngọc Thiên Bá quá mức ganh đua, lão thấy cậu cũng đã giày vò hắn ta không ít rồi, không bằng việc này cứ..."

"Không được."

Lương Siêu từ chối, nói: "Mục Phong trưởng lão, tôi có thể nể mặt ngài, vừa vặn hay ông nội của tên ngốc đó cũng có mặt ở đây, chỉ cần ông ấy cho Lương mỗ một lời giải thích thỏa đáng, tôi có thể thả tên này đi."

"Cái này......"

Mục Phong không ngờ Lương Siêu khó nói chuyện như vậy, ông không khỏi đưa mắt nhìn về phía Ngọc Long Uyên.

Ông có thể hiểu lúc này Ngọc Long Uyên đang rất nóng, dưới cơn thịnh nộ như vậy đừng nói là giải thích đàng hoàng, chỉ sợ ngay cả một câu xin lỗi cũng sẽ không nói.

Mà ngay lúc ông đang không biết giải quyết chuyện này như thế nào thì Ngọc Long Uyên mở miệng.

"Muốn nói giải thích đúng không? Lão có thể nói rõ với cậu."

 

"Lập tức thả Tôn nhi của tôi ra, sau đó cậu lại quỳ xuống trước mặt hắn ta chặt bỏ một cánh tay, loại trừ Tâm ma trong lòng Tôn nhi xong thì chuyện đêm nay coi như xong, lão sẽ không so đo với cậu nữa."

Hạ Tử Yên và Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy đều bày ra vẻ mặt bất bình.

Sau đó Mộ Khuynh Tuyết tiến lên hai bước, cả giận nói: "Ngọc trưởng lão, ông đang nói cái gì vậy? Nếu như ngài vẫn giữ thái độ này thì tôi, gia chủ Mộ gia cũng sẽ tỏ chút thái độ!"

"Theo đó, Mộ gia sẽ cắt đứt qua lại với Vũ Minh, lễ vật hàng năm và bảo vật quý hiếm mà Cổ Huyền Trại của chúng tôi tìm được trên khắp cả nước cũng sẽ bị ngưng lại, cho đến khi nào Ngọc trưởng lão ngài cúi đầu nhận sai mới thôi!"



Mục Phong nghe vậy thì thần sắc khẽ biến.

Mà Ngọc Long Uyên lại hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là một gia chủ Mộ gia nho nhỏ, cũng dám nhảy ra bức hiếp bổn trưởng lão?"

"Cút!"

Tiếng quát vừa dứt, Mộ KhinhTuyết lập tức cảm giác được một luồng sóng âm vô hình đập vào mặt, mặc dù trước đó đã âm thầm chuẩn bị trước nhưng vẫn bị chấn động đến phun máu, bay mạnh ra ngoài!

"Chị Khuynh Tuyết!"

Hạ Tử Yên quát lên một tiếng nhanh chóng ra đỡ, Lương Siêu thấy thế hai mắt lập tức đỏ lên!

Mà Mộ Khuynh Tuyết thấy hắn như vậy, sau khi cảm nhận được uy áp bá đạo của Ngọc Long Uyên, cô cũng sợ hắn sẽ vì mình mà làm ra chuyện dại dột gì đó, vội vàng nói: "Lương Siêu, tôi không có gì, cậu......"

"Xem ra việc đêm nay không thể nói chuyện đàng hoàng được rồi."

Nói xong, Lương Siêu đột nhiên cười cười.

Là một nụ cười lạnh như băng, hắn nhìn về phía Mục Phong nói: "Mục trưởng lão, đêm nay Lương Siêu tôi sẽ nể mặt mũi của ngài."

"Mạng của tên Ngọc Thiên Bá này, Lương mỗ sẽ bỏ qua."

Mục Phong nghe vậy thì dự định thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Còn Ngọc Long Uyên lập tức khinh thường hừ cười một tiếng, một tay thả lỏng phía sau hơi cong lại đặt ngay thắt lưng, bày ra tư thế cao cao tại thượng định mỉa mai đối phương hai câu, thì đột nhiên nghe được "Ầm!" Một tiếng nặng nề…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.