Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Nguyệt đã sợ đến mức thân thể triệt để cứng đờ, sau đó liền cảm nhận được Lương Siêu đột nhiên phát lực, kéo cô ra sau lưng hắn.

Sau đó Lương Siêu trực diện với hai viên đạn pháo nhanh chóng bắn đến.

Thủ ấn liên tục được tung ra, đầu tiên là cùng ngưng tụ ra hai Chuông Bất Động Minh Vương, miễn cưỡng ngăn lại một viên đạn pháo rồi cưỡng chế thay đổi quỹ đạo bay của nó.

Ngay sau đó, một viên đạn pháo khác đánh thẳng vào Chuông Bất Động Minh Vương, ầm một tiếng nổ tung!

"Kim Cương Lưu Ly thân!"

Lương Siêu hét lớn một tiếng, sau khi Chuông Bất Động Minh Vương bị nổ tung thì cố chống lại từng đợt chấn động mãnh liệt do đạn pháo gây ra, để nó không lan đến gần Thượng Quan Nguyệt sau lưng.

Trong lúc đó, hắn liên tục phun ra ba ngụm máu, quần áo nửa người trên đã bị nổ thành mảnh vỡ, vô số những mảnh đạn đâm sâu vào da thịt hắn.

Cảm giác đau đớn cùng cực kia làm Lương Siêu vốn cứng cỏi cũng không khỏi phát ra từng tiếng gầm nhẹ.

Phía dưới, bọn nha dịch thấy thế đều không hẹn mà cùng bỏ mũ xuống, cúi đầu bắt đầu mặc niệm.

Mà mấy cô gái Cung Vũ, Hạ Tử Yên, Liễu Băng Khanh nghe tin chạy đến cũng đúng lúc bắt gặp cảnh tượng bi tráng giữa không trung...

"Lương Siêu!"

"Anh ơi!"

"..."

Mấy cô gái khàn giọng kêu thảm, nước mắt không khống chế được mà chảy tràn .

Thanh niên còn giơ hai ống đại lớn cười một tiếng, quay người lại nhìn lướt qua mấy cô gái rồi cười lạnh nói: "Đã sớm nghe nói họ Lương này có diễm phúc không cạn, hiện tại xem ra lời đồn không giả."



Hạ Tử Yên nghe vậy, lai thấy thanh niên vác hai ống đại pháo trên vai thì đồng tử lập tức co rụt lại, nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận giáng thẳng một chưởng về hướng hắn ta!

"Ngọc Thiên Bá! Mày để mạng lại!"

"Hừ." Ngọc Thiên Bá khinh thường lắc đầu, vận sức quăng hai ống pháo trên vai ra ngoài, Hạ Tử Yên bị đánh trúng phun ra một ngụm máu rồi bay ngược về sau.

"Chỉ là một thành viên Hổ Đường, cặn bã Tông Sư Cảnh mà cũng dám ra tay với tôi? Không biết tự lượng sức mình!"

Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì cách đó không xa đột nhiên truyền ra một tiếng "Bành!" thật lớn, sau đó cả mặt đất cũng run lên ba lần.

"Là, là Lương chỉ huy sứ!"

"Trời ạ, Lương chỉ huy sứ không chết! Vậy thì thực lực phải mạnh đến cỡ nào?"

"..."

Không biết là ai đột nhiên hô to một câu, lập tức khiến càng nhiều người nghị luận, Ngọc Thiên Bá nhăn chặt mày lại, vội vàng quay đầu nhìn Lương Siêu cả người đầy vết thương, chật vật đến cực điểm đang cõng Thượng Quan Nguyệt đáp xuống đất, sau đó chậm rãi đứng lên.

"Khụ, khụ khụ!"

Thượng Quan Nguyệt ho lên hai tiếng rồi khẽ run rẩy mà nhìn Lương Siêu trước mắt, vừa mở miệng muốn nói gì thì Lương Siêu lại hỏi trước: "Không bị gì chứ?"

"A?" Thượng Quan Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không, không có, nhưng anh..."

"Ừm, không có thì tốt." Sau khi cắt ngang lời cô nói, Lương Siêu buông cô xuống: "Đừng sợ, đã an toàn, ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ anh giải quyết chuyện này thì dẫn em về nhà."

Nói xong, hắn lập tức đi về phía đám người, giờ phải đòi lại món nợ hai viên đạn pháo trí mạng vừa rồi mới được.

Sau khi đi qua, một đám nha dịch nhao nhao nghiêm mặt, đều sùng kính kính chào hắn, sau đó Lương Siêu nhìn thấy Hạ Tử Yên ngã trên mặt đất, bên môi còn ứa máu thì ánh mắt lập tức đanh lại.

"Ai làm?"



"Là hắn!" Mộ Khuynh Tuyết lập tức chỉ về hướng Ngọc Thiên Bá đang liên tục thay đổi sắc mặt, lại nói: "Vừa rồi cũng là hắn bắn pháo! Là muốn cố ý giết anh!"

Sau khi bị chỉ đích danh, đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của Lương Siêu, Ngọc Thiên Bá vẫn không thèm để ý, cười lạnh hững hờ nói: "Vừa rồi tôi chỉ muốn bắn hạ chiếc máy bay trực thăng kia thôi. Bầu trời quá tối quá mờ, thị lực của tôi lại không tốt lắm, khó tránh khỏi sai lầm suýt bắn chết anh, thật có lỗi."

Đám người nghe vậy thì trong lòng bắt đầu liên tục mắng thầm.

Con mẹ nó, lý do này quá sứt sẹo!

Còn không bằng nói thẳng ông đây muốn làm chết mày, nhưng không ngờ mày cũng giỏi lắm không bị chơi chết, như vậy càng thẳng thắn hơn.

"Thật có lỗi? Ha ha, ha ha ha!" Lương Siêu liên tục cười to, nói: "Tao suýt bị mày hại chết, mày lại nói một câu xin lỗi nhẹ nhàng là muốn xong việc?"

"A... Không thì sao? Anh còn muốn thế nào?" Ngọc Thiên Bá ngả ngớn cười cười, lại bắt đầu vung vẩy ngọc bài thân phận trưởng lão cấp hai trong tay.

Hạ Tử Yên thấy thế thì đôi mày thanh tú không khỏi nhăn lại, thấp giọng mà nói: "Lương Siêu, ông nội hắn là một trưởng lão cấp hai, còn nắm giữ thực quyền ở tổng bộ Võ Minh."

"À." Lương Siêu lạnh nhạt gật đầu: "Nói nửa ngày thì ngọc bài này là của ông mày? Mà mày chỉ là thằng hề cáo mượn oai hùm, làm ra vẻ cái gì?"

Soạt!

Vẻ mặt Ngọc Thiên Bá cứng lại, động tác cũng ngừng lại, quát lạnh: "Họ Lương, tốt nhất mày chú ý lời nói của mình một chút! Đừng tưởng rằng..."

"Vèo!"

Còn không đợi hắn ta nói xong thì Lương Siêu trước đó vẫn luôn âm thầm tụ lực đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt đã bộc phát ra tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay của hắn!

Ngọc Thiên Bá còn chưa kịp phản ứng thì Lương Siêu đã như bóng ma vọt tới trước mặt, đồng thời tay phải phun trào ánh vàng, hơi cong thành trảo bóp chặt lấy cổ họng hắn ta!

Sát khí trong mắt hắn càng tăng lên, lạnh giọng mở miệng: "Mày đang giỡn mặt với tao à? Con mẹ nó tao muốn giết mày mà còn chú ý lời nói cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.