May mắn là cuộc đối thoại giữa hai người, mặc dù đã đề cập đến một số chủ đề nhạy cảm, nhưng cuối cùng vẫn không đến nỗi to tiếng cãi nhau.
Có lẽ cũng vì đã nhận ra bây giờ Tô Vũ đã trưởng thành như vậy rồi, cộng thêm việc Tô Nhạc Luân có thể đến đây chắc hẳn cũng đã được sự đồng ý của Tô Vũ.
Thực ra xét cho cùng, Lâm Thiến vẫn làm theo thái độ của Tô Vũ, và thật ra trong thâm tâm, bà cũng thật sự mong muốn nhìn thấy kết quả như hiện tại, bởi như vậy Tô Vũ sẽ không còn là "đứa trẻ không có cha" như những gì bạn bè đã nói về anh trước đây nữa.
Bầu không khí cả bữa trưa có vẻ khá thoải mái, vui vẻ và không có rào cản gì. Sau bữa trưa, Tô Vũ đích thân đưa Tô Nhạc Luân ra khỏi khu nhà.
"Trông có vẻ mẹ con vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận cha." Khi đi ra khỏi cổng khu nhà, Tô Nhạc Luân lắc đầu, có vẻ hơi thất vọng.
Tô Vũ võ vai ông ta: "Tính mẹ tôi ra sao, tôi tin ông hiểu rõ hơn tôi, về cơ bản có lẽ bà ấy vẫn chưa thay đổi gì. Chỉ là bây giờ bà ấy đã không còn là cô gái hai mươi năm trước nữa, ông cứ mong đợi khi ông đến thì bà ấy sẽ đón tiếp ông bằng nụ cười sao?
Đúng là nghĩ đẹp quá rồi, nhưng ông cũng có thể nhận ra, mặc dù bà ấy không biểu hiện ra sự hoan nghênh ông nhiệt tình, nhưng ít ra cũng không còn thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3442727/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.