Được Chung Phù Ngọc nhắc nhở, Mã Hữu An lập tức hiểu ra, tự đập trán mình nói: "Ồ phải rồi, lúc này nên để họ tự tâm sự với nhau, bà xem sao tôi không nhận ra được nhỉ?"
Chung Phù Ngọc trừng mắt liếc nhìn ông ấy, nói: "Ông đúng là đầu gỗ, nếu ông nhạy bén hơn, hồi xưa ông theo đuổi tôi, tôi đã không cần gửi nhiều tín hiệu như vậy."
"Ây, tôi nên tưới nước hoa lan trên lầu rồi, Tiểu Thuý đi lên tưới với tôi nha." Lượng Dịch Phương cũng rất biết điều, với tình huống này, dù là người lớn tuổi thì bà cũng không nên xen vào.
Vì vậy, bà nói dối là lên tưới nước cho hoa, rồi rời khỏi phòng khách.
Ngay cả tên Mao Đầu kia cũng nhìn ra được, những gì không nên nghe thì tự nhiên nó sẽ không nghe. Nó lười biếng bò dậy từ dưới đất, đi ra bên ngoài rồi nhảy vào một cái đỉnh đồng to, nằm ngủ tiếp ở tư thế khác.
"Này này, anh nghĩ họ sẽ nói gì nhỉ?" Đi vào bếp, Mã Hiểu Lộ không yên lòng, vừa rửa rau vừa hỏi Tô Vũ.
"Em cũng thật là, rõ ràng cũng rất quan tâm, nhưng lại đi trốn. Nếu em tò mò thì tự đi nghe là được rồi." Tô Vũ trả lời mà không nhìn Mã Hiểu Lộ.
Adv
"Ối ối, em buông ra đi." Tô Vũ vừa dứt lời thì eo anh đã truyền đến một cơn đau đớn dữ dội.
Mã Hiểu Lộ đã lợi dụng lúc anh không để ý, lại nhéo thêm một cái nữa.
"Thái độ nói chuyện của anh kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-than-y/3442726/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.