Chương trước
Chương sau

Thái Tử ho nhẹ một tiếng, đi ra từ trong đám người.
"Tiết Ngũ Gia đồng ý để các người phong tỏa núi?"
"Sao tôi lại chưa nghe ông ấy nói qua về chuyện này?"
Thái Tử chậm rãi nói.
Mặt Sẹo liếc Thái Tử một cái, khinh thường nói: "Anh thì tính là thứ gì, chuyện của Tiết Ngũ Gia, anh có tư cách biết sao?"
Sắc mặt Thái Tử lạnh lùng, trực tiếp xông về phía trước, trực tiếp tát hai cái bốp lên mặt của Mặt Sẹo.
Mặt Sẹo cực kì giận dữ, rút dao chém về phía Thái Tử.
Thái Tử cũng rất dứt khoát, tay không nắm lấy lưỡi dao, cướp lấy con dao. Sau đó, một dao chém lên vai của Mặt Sẹo.
Mặt Sẹo kêu thảm một tiếng, đám người phía sau anh ta vội vàng định xông lên.
Lúc này, Thái Tử một chân dẫm lên cổ của Mặt Sẹo, một tay nắm lấy trường đạo, chỉ thẳng vào đám người: "Con mẹ nó, nghe kĩ cho tôi!"
"Ông đây là Thái Tử của Hải Thành!"
"Dám bước lên phía trước một bước, ông đây chém gãy hết chân chó của các người!"
Vài câu nói, khiến đám người đó trực tiếp dừng lại.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Thái Tử, không dám tiến lên phía trước một bước.
Thái Tử của Hải Thành, năm chữ này, lực chấn uy quả thực quá lớn.
Mặt Sẹo cũng ngừng kêu là, run rẩy nói: "Ngài... ngài là Thái Tử gia của Hải Thành?"
Thái Tử liếc nhìn hắn ta một cái: "Nếu như là giả thì cho đổi lại!"
Mặt Sẹo gần như sắp khóc đến nơi, hắn ta thực sự nghĩ không ra, sao mình lại gặp phải hỗn thế ma vương này.
"Thái Tử gia, tôi... tôi thật không biết là ngài."
"Ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi đi..."
Mặt Sẹo run rẩy cầu xin.
Thái Tử cười lạnh một tiếng: "Phế vật!"
"Vừa nãy không phải rất hổ báo sao?"
"Anh nói tôi có tư cách gì để biết chuyện của Tiết Ngũ Gia?"
"Hừ, vài ngày trước tôi còn ăn cơm cùng Tiết Ngũ Gia đấy, ông ta cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với tôi."
Không ai dám nói gì.
Tiết Ngũ Gia cực kì coi trọng Hỏa Hoa, Thái Tử đi đến chỗ Tiết Ngũ Gia ăn cơm là chuyện thường ngày rồi, đây tuyệt đối không phải là nói dối.
Mặt Sẹo khổ sở cầu xin, Thái Tử lúc này mới chịu bỏ qua cho hắn ta.
Thái Tử: "Tôi hỏi anh, người ở trên núi, rốt cuộc là ai?"
Mặt Sẹo khóc lóc nức nở: "Thái Tử à, tôi... tôi thật sự không biết."
"Tôi đi theo ông Cố ở tỉnh Hàng Nghĩa, chuyện này là tự mình ông Cố phân phó."
"Đến cả ông Cố cũng đi theo lên trên núi, vị đại nhân vật này, thân phận quả thực không đơn giản." Đám người ở tại chỗ đều hít ngược một ngụm khí lạnh.
ông Cố tỉnh Hàng Nghĩa, đó là nhân vật cấp bậc đại lão thật sự của tỉnh Hàng.
Ở tỉnh Hàng Nghĩa, địa vị của ông Cố, so với các đại gia tộc cũng không hề kém cạnh chút nào.
Đại nhân vật như vật, đều chỉ làm kẻ theo đuôi đằng sau người ta, người trên núi rốt cuộc là có thân phận gì?
Thái Tử lại khinh thường bĩu môi: "Thôi bỏ đi, chắc là anh cũng không nắm rõ tình hình."
"Cút đi, ông đây tự mình lên núi nhìn xem!"
Đám người Mặt Sẹo vội vàng lấy một cái máy tọa đàm ra, phát tín hiệu cho người ở trên núi.
Lâm Mạc Huy đi cùng Thái Tử, sau khi vòng qua vài dốc núi, Lâm Mạc Huy đột nhiên dừng lại.
Anh ta nhìn vài người đi hái thuốc: "Mọi người, đã đến lúc này rồi, mọi người có thể nói thật rồi chứ!"
Mọi người đều thấy kì lạ, Thái Tử tò mò hỏi: "Tiểu Lâm Tử, sao thế?"
Lâm Mạc Huy chậm rãi đáp: "Thuốc quý ở trên núi này, thật sự là do tổ tiên của nhà các người trồng xuống sao?" Sắc mặt của vài người hái thuốc đều hơi thay đổi, Vương Mập vội vàng đáp: "Chắc chắn rồi!"
"Nhiều đời nhà chúng tôi đều hái thuốc ở vùng núi này, tổ tiên của chúng tôi trồng rất nhiều dược liệu ở trong núi này."
Lâm Mạc Huy lạnh giọng nói: "Vậy sao?"
"Nếu cây thuốc quý này là do tổ tiên của anh trồng, lại ở ví trí hẻo lánh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.