Đám người này đứng trước khu rừng, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn. Dường như bọn họ đang ra lệnh cho mọi người.
Những người ở bên đó đều rất giận giữ, Trần Bách Vũ nhảy ra ngoài đầu tiên: “Khu rừng này cũng không phải là của các anh, dựa vào đâu mà các anh phong tỏa khu rừng này?”
Người đứng đầu đám người đó là một người đàn ông có vét sẹo trên mặt, anh ta liếc nhìn Trần Bách Vũ rồi nói: “Mẹ nó, anh nói lắm quá rồi đấy nhỉ?”
“Ông đây muốn phong tỏa ở đâu thì phong tỏa ở đó, anh là cái gì, không phục thì thế nào?”
Trần Bách Vũ cũng tức giận, lớn tiếng hét: “Anh đang nói chyện với anh vậy hả?”
“Anh không biết chúng tôi là ai mà dám nói với chúng tôi như vậy sao?”
“Có phải muốn chết không hả?”
Người đàn ông có vét sẹo trên mặt đó nói với vẻ kiêu căng: “Ông đây không cần biết anh là ai.”
“Anh nghe cho rõ đây, tôi đêm ba tiếng, các anh phải lập tức cút khỏi đây cho tôi.”
“Nếu không có tin ông đây sẽ khiến anh không ra khỏi ngọn núi này được không hả?”
Trần Bách Vũ giận giữ cười lớn: “Ôi chà, anh thật sự khiến tôi sợ hãi rồi đó.”
“Không để cho chúng tôi ra khỏi khu rừng này? Anh chắc chắn không?”
“Được lắm, anh đếm ba tiếng đi. Tôi lại muốn xem xem anh có thể làm gì được tôi.”
Vẻ mặt của Mặt Sẹo đó trở nên lạnh lùng, anh ta trực tiếp rút một con dao dài ra rồi chỉ vào Trần Bách Vũ: “Nếu như anh muốn tìm cái chết, vậy ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167631/chuong-815.html