Lâm Mạc Huy đột nhiên tức giận, khiến đám người đều ngạc nhiên.
Sắc mặt của Vương Mập hơi thay đổi, vội vàng cười bối rối nói: "Anh Lâm, tôi... tôi thật sự không nói dối..."
Thái Tử cũng nghi hoặc hỏi: "Tiểu Lâm Tử, có phải là cậu hiểu nhầm rồi không?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Ngay từ lúc đầu tôi đã thắc mắc, nếu bọn họ chỉ là muốn đối phó với thú bảo vệ, vậy thì ra giá cao mời một cao thủ là được rồi, tại sao còn phải mới đến thế lực lớn của rất nhiều gia tộc lớn như vậy."
"Suy cho cùng, có thể lực của đại gia tộc ra tay, thù lao phải trả cũng cao hơn."
"Những người hái thuốc này đều không phải kẻ ngốc, tại sao bọn họ nguyện ý trả cái giá này?"
"Vừa nãy nhìn thấy những người đó, rốt cuộc tôi cũng hiểu ra rồi."
"Bọn họ mời chúng ta đến, mục đích chủ yếu thực ra là lợi dụng thế lực của chúng ta để đối phó với người ở trên núi! "
Sắc mặt mọi người thay đổi, đồng thời nhìn về hưởng những người hải thuốc kia.
Sắc mặt Vương Mập thay đổi lớn, thân thể cũng bắt đầu hơn run lên.
Không cần nghi ngờ gì, Lâm Mạc Huy nói đúng rồi!
Thái Tử là người đầu tiên tức giận: "Mẹ kiếp, đảm khốn nạn các người, thì ra là đang lừa chúng ta!"
"Đệch, ông đây phải giết chết các người trước rồi tính sau!"
Vài người hái thuốc sợ đến mức run cầm cập.
Lâm Mạc Huy ngăn Thái Tử lại, lạnh giọng nói: "Giết chết bọn họ có ý nghĩa gì?"
"Vương Mập, tôi hỏi anh, người ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167633/chuong-817.html