Chương trước
Chương sau

Lâm Mạc Huy lái xe, giả vờ tò mò để hỏi về quá khứ của bố mình.
Anh có thể nhìn ra được là Tang Huy và Tang Hưng đều rất kính trọng Lâm Hoàng Bách.
Nói đến chuyện của Lâm Hoàng Bách, trong ánh mắt hai người họ cũng tràn ngập sự kính trọng.
Nói đến cuối cùng thì Tang Huy đột nhiên thở dài: "Tôi chỉ tiếc là người tốt thường không sống lâu. Lâm Hoàng Bách một đời oai phong lẫm liệt như vậy mà lại chết một cách không rõ ràng, thực sự làm cho người ta tiếc nuối.”
Tâm tình Lâm Mạc Huy cũng trầm theo.
Lúc này Tang Hưng đột nhiên nói: "Cái gì gọi là chết một cách không rõ ràng? Dù sao thì em cũng cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Cổ Tôn.”
Tang Hưng vừa nói xong thì sắc mặt Lâm Mạc Huy chợt thay đổi, anh vội vàng nói: "Anh nói chuyện này liên quan đến Cổ Tôn là có ý gì? Ông ta đã hại Lâm Hoàng Bách sao?”Tang Huy và Tang Hưng đều kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy, phản ứng của anh quá kịch liệt làm cho hai người bọn họ đều có chút khó hiểu.
Lâm Mạc Huy cảm thấy phản ứng của mình hơi quá thì vội vàng nói: "À, tôi chỉ tò mò một chút thôi. Chẳng phải hai người đã nói là Cổ Tôn không phải đối thủ của Lâm Hoàng Bách sao? Ông ta làm cách nào có thể hại chết Lâm Hoàng Bách chứ?"
Tang Hưng tức giận nói: "Anh không biết đấy thôi, Miêu Cương chúng tôi có đủ các loại độc. Ông ta chưa chắc đã giết được Lâm Hoàng Bách nhưng mà ông ta có thể phối hợp với người khác để hạ độc ông ấy."
Tang Huy cau mày nói lớn: "Em đừng có nói lung tung.”
Tang Hưng vội vàng nói: "Anh, em đâu có nói lung tung đầu? Năm đó khi Lâm Hoàng Bách tiến vào Miêu Cương hái thuốc đã từng cảnh cáo Cổ Tôn một lần, ông ta vẫn luôn mang hận trong lòng. Về sau lúc Lâm Hoàng Bách chết, Cổ Tôn cũng vừa vặn không ở Miêu Cương. Cổ Tôn đã mấy chục năm chưa từng rời khỏi Miêu Cương một bước, vì sao lại rời khỏi Miêu Cương trong đúng khoảng thời gian đó?"
Trong chuyện này nhất định phải có vấn đề. Trong mắt Lâm Mạc Huy hiện lên một tia khác thường. Năm đó xảy ra những chuyện gì đến nay anh vẫn chưa tra được chút đầu mối nào.
Bây giờ, nghe Tang Hưng gầm lên nói như vậy, anh đột nhiên cảm thấy mình có thể sẽ tìm thấy một số manh mối.Nếu nói như vậy thì có lẽ Cổ Tôn thật sự đã tham gia vào cái chết của bố anh sao? Nếu như thật sự là vậy thì anh nhất định sẽ điều tra kĩ càng xem rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Ở biệt thự Đảo Xanh, Ngọc Mạn đã ngủ thiếp đi. Lâm Mạc Huy dẫn hai người đi vào bên trong biệt thự, sắc mặt của hai người họ đều nhanh chóng thay đổi.
Tang Hưng nói to: "Anh, cổ trùng trên người em đều đang rất bồn chồn, chuyện gì xảy ra vậy?”
Tang Huy trồng phấn khích nói: "Anh cũng vậy. Xem ra chúng ta đã đi tới gần con tằm vàng rồi.”
Tang Hưng vô cùng bất ngờ hỏi: "Thật sao?”
Lâm Mạc Huy mở cửa ra, anh đi đến phòng của Ngọc Mạn rồi đánh thức cô ấy dậy. Ngọc Mạn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ của mình và đi theo phía sau Lâm Mạc Huy, nói: "Anh gọi tôi có chuyện gì không?”
Lâm Mạc Huy thấy vậy thì nói: "Có hai người muốn gặp cô.”
Ngọc Mạn vô cùng kinh ngạc, sao lại có người muốn gặp cô ấy cơ chứ: "Ai vậy, có phải là viện trưởng Đức không?"
Trong cuộc sống của Ngọc Mạn, ngoại trừ mẹ thì cũng chỉ có vợ chồng Lâm Mạc Huy và viện trưởng Đức là quen biết với cô. Lâm Mạc Huy không trả lời rồi dẫn Ngọc Mạn vào phòng khách.
Tang Huy và Tang Hưng đang ngồi chờ thì thấy Ngọc Mạn đi ra, hai người họ lập tức đứng lên. Đúng lúc này cổ trùng trên người hai người họ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.