Chương trước
Chương sau
Tang Hưng khó hiểu nói: "Anh đã nhìn thấy gì rồi?"
Tang Huy trừng mắt nhìn anh ta: "Đồ ngốc, em nhìn kỹ một chút đi. Trước khi con tằm vàng của Miêu Cương ra đời, thì nó đã nuôi dưỡng tất cả các loại cổ trùng. Những con cổ trùng ăn theo con tằm vàng thì sẽ trở nên độc hại hơn. Con rết độc này hẳn là do cô ấy luyện hóa mà ra.
Sắc mặt của Tang Hưng thay đổi rõ rệt, anh ta lập tức nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy mỉm cười rồi nói: "Bây giờ, anh có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?"
Vẻ mặt của Tang Huy trở nên trịnh trọng hơn, anh ta nghiêm nghị nói: "Nếu cô ấy có thể giúp chúng tôi giải quyết Cổ Tôn thì cô ấy chính là ân nhân của chúng tôi. Cả Miêu Cương chúng tôi sẽ tôn vinh cô ấy từ thế hệ này sang thế hệ khác."
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu. Tuy rằng anh vừa mới gặp Tang Huy nhưng anh có thể thấy được người này là một người đàn ông rất có trách nhiệm và mạnh dạn, tốt hơn nhiều so với những người của Tộc độc dược Mộc Giang mà anh đã gặp trước đây. Với nhữnglời của Tang Huy thì Lâm Mạc Huy cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trước đây anh chưa bao giờ dám nói bất cứ điều gì về Ngọc Mạn bởi vì anh không biết những người này có ý đồ xấu xa gì với cô ấy không. "Có vẻ như quyết định của tôi là chính xác. Anh nói đúng, tôi đã nhìn thấy cô gái đó. Hơn nữa, cô ấy đã ở bên cạnh tôi suốt thời gian qua." Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói.
Tang Huy có vẻ ngạc nhiên và lo lắng nói: "Thật sao? Vậy thì bây giờ cô ấy ở đâu?"
Lâm Mạc Huy thấy vậy thì nói: "Nếu anh muốn biết cụ thể ở đâu thì cứ đi với tôi."
Tang Huy gật đầu mà không cần suy nghĩ: "Được rồi."
Nhưng Tang Hưng thì lại lo lắng nói: "Anh ơi, em không thể tin được người đàn ông này. Anh ta đang cố gắng lừa chúng ta đi và sau đó giết chúng ta..."
Tang Huy trừng mắt nhìn Tang Hưng rồi nói: "Đồ ngốc, với thực lực ấy thì anh ta có thể giết chúng ta ở đây rồi. Anh ta đầu cần lừa chúng ta như vậy.”
Tang Hưng nghe thấy anh trai mình nói xong thì cũng thấy có lí. Lâm Mạc Huy có thực lực rất mạnh, hơn nữa anh cũng mang theo độc dược bên người. Nếu thực sự liều mạng thì bọn họ vốn dĩ không phải là đối thủ của Lâm Mạc Huy.
Nghĩ đến đây, Tang Hưng cố gắng đứng dậy với sự giúp đỡ của Tang Huy, sau đó anh ta khập khiễng xuống núi cùng Lâm Mạc Huy,
Lâm Mạc Huy đỗ xe dưới chân núi, sau khi xuốngnúi ba người họ lái xe thẳng đến biệt thự khu Đảo Xanh. Trên đường đi, Lâm Mạc Huy tò mò nói: "Anh vừa bảo là không có quá năm người có thể giết ông ta đúng không? Ông ta thực sự mạnh như vậy sao?”
Tang Huy gật đầu một cách mạnh mẽ: "Không phải là ông ta rất mạnh, mà là muốn giết ông ta cũng không dễ dàng. Anh hiểu rất rõ tình huống ở Miêu Cương thì cũng biết ông ta thực sự rất khó giết. Chỉ có năm người này mới đủ khả năng giết chết ông ta."
Lâm Mạc Huy thấy kì lạ liền nói: "Nếu là như vậy thì sao anh không nhờ năm người này giúp đỡ? Nếu đưa con tằm vàng trở về Tộc độc dược Mộc Giang thì chưa chắc đó đã là một điều tốt.”
Tang Huy thở dài một lượt: "Chuyện nhờ năm người này giúp đỡ là điều không hề dễ dàng. Đây là chuyện của Miêu Cương chúng tôi, người ngoài không hề muốn xen vào một chút nào. Nếu như là mười năm trước thì chúng tôi có thể nhờ Lâm Hoàng Bách, ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ. Nhưng ông ấy...
Người nói vô tình nhưng người nghe lại hữu ý. Nghe thấy cái tên Lâm Hoàng Bách thì trái tim của Lâm Mạc Huy đột nhiên co rút. Vì đây là tên của bố anh. Khi bố mất thì anh vẫn còn nhỏ, anh chỉ biết rằng bố của anh là một người rất mạnh mẽ.
Anh bình tĩnh nói: "Lâm Hoàng Bách ư, ông ấy có thể giết Cổ Tôn sao?"
Tang Huy gật đầu rồi nói: "Tất nhiên là được. Ông ấy nhất định sẽ làm được, từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ thua ai. Với thực lực của ông ấy thì nhất định có thể dễ dàng giết chết Cổ Tôn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.