Kiền Định trở nên hoang mang.
Ban đầu cậu ta chỉ muốn hù doạ mấy người này một chút, không ngờ lại đẩy ngã một bà cụ tám mươi tuổi.
Lần này phiền phức thật rồi!
Thấy đối phương định báo cảnh sát, cậu ta vội vàng nói: "Ôi, đừng... Đừng kích động!" "Tôi cũng không cố ý, vừa nãy là do tôi không cẩn thận. Người đàn ông cầm đầu mắng: "Bởt nói nhảm đi." "Không cẩn thận?" "Bà nội tạo đã thành thế này rồi mà mày còn nói với tao là không cẩn thận à?" “Tao thấy mày cố ý đẩy ngã bà cụ thì có!”
Kiến Đình cuống lên: “Anh nói gì thì cũng phải có chứng cứ chứ!" “Tôi đầu cố ý đẩy ngã bà ấy đâu!” “Hơn nữa, vừa nãy bọn họ đánh tôi, tôi... tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi!”
Người đàn ông cầm đầu nói: "Ở đây chỗ nào cũng có camera, chứng cứ nhiều lắm" “Mày nói bọn họ đánh mày à? Hừ, một bà lão tám mươi tuổi thì đánh được gì mày chứ?" “Ngược lại, mày là một thằng đàn ông khỏe mạnh cường tráng mà lại đánh một bà cụ thành như thế, mày còn có mặt mũi nói mình phòng vệ chính đáng à?” Kiến Đình bị nói tới mức á khẩu không trả lời được.
Nếu người bị ngã là một người trẻ tuổi thì còn dễ nói.
Nhưng giờ người bị ngã lại là một bà cụ, cậu ta không thể cãi lại được.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ nói lớn: “Ai là người nhà Tân Bình?" Ba người Ngô Trung Kiên vội vàng chạy tới hỏi: "Là tôi, là tôi, có vấn đề gì không?" Nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167312/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.