Chương trước
Chương sau
Con rết này có phần giống với những con rết mà Lâm Mạc Huy đã bắt trước đó. Có điều, những con rết mà Lâm Mạc Huy bắt lúc trước điều rất nhỏ, chỉ dài bằng ngón tay. Còn con rết này dài tới mười mấy phân, Lâm Mạc Huy thực sự chưa từng thấy con rết lớn như vậy. Sau khi con rết chui ra, nó leo thẳng lên đống đồ mà người đàn ông đã nôn ra ban nãy, như thể nó muốn ăn tươi nuốt sống những thứ đó.
Cùng lúc đó, ống quân của người đàn ông hất tung, một con rấn nhỏ màu đỏ bỏ ra.
Trong lớp áo phía trên ngực của ông ta cũng đột ngột có một thứ nhảy dựng lên, đó chính là một con cóc xám.
Chưa hết, từ trên tóc ông ta còn có một sinh vật chầm chậm bỏ ra, nhìn kỹ mới thấy là một con bọ cạp được bao phủ bởi một màu đen.
Và cuối cùng, một con nhện nhỏ đã bò ra từ lỗ tai của người đàn ông.
Ngũ độc cổ trùng xong khi xuất hiện đều tập trung trên đống chất màu đen mà người đàn ông vừa phun ra, không ngừng nuốt lấy những thứ đó.
Người đàn ông lúc này chỉ ngồi xếp bằng trên mặt đất, nở một nụ cười quỷ dị đáng sợ. “Đừng tưởng rằng biết một số phương pháp giải độc là anh có thể chống lại người Mộc Giang chúng tôi. Một khi ngũ độc cổ trùng đã xuất hiện, ai có khả năng chống lại chứ? Hôm nay nếu anh nhất quyết không khai ra ai là người đã đứng sau lưng anh, tôi sẽ cho anh về chầu trời ngay lập tức.
Lâm Mạc Huy sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Tôi và ông chưa từng quen biết, nhưng ông lại dùng ngũ độc cổ trùng hung ác như vậy để đối phó với tôi. Xem ra lòng dạ của ông cũng thật là tàn nhân. Chính mình mang theo nhiều cố trùng như vậy, ông không sợ bản thân ông sẽ gặp sự cố, bị cố trùng phản lại sao?"
Người đàn ông cười một cách điên cuồng: “Người Mộc Giang chúng tôi đã luyện cổ trùng nhiều năm như vậy, chưa hề thấy ai bị phản trùng cả
Lâm Mạc Huy chế nhạo: "Đó là bởi vì ông còn chưa gặp tôi." Nói xong, Lâm Mạc Huy lấy trong người ra một cái bình sứ. Từ trong bình, Lâm Mạc Huy lấy ra một ít bột, rắc lên ngũ độc.
Ngũ độc dường như bị kích thích, run rẩy không ngừng, phát ra âm thanh ghê rợn.
Vẻ mặt của người đàn ông đã thay đổi, nhìn rất khó coi. Tình huống này là điều mà ông ta chưa từng thấy trước đây.
Làm thế nào mà những cổ trùng do chính tay ông luyện hóa lại có thể đột ngột bỏ chạy? Miệng ông ta phát ra một tiếng huýt sáo nhỏ, ông muốn hưởng những cổ trùng này tấn công và giết chết Lâm Mạc Huy. Kết quả là những cổ trùng độc này không những hoàn toàn không tấn công Lâm Mạc Huy, mà thay vào đó, tất cả đều lao về phía ông ta.
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, cả người run lên: “Làm sao có thể? Làm sao có thể? Bọn mày...
Lời còn chưa dứt, con rắn đỏ đã bỏ tới căn ông một phát. Người đàn ông hét lên, như thể tất cả sức lực của ông ta đã bị rút cạn, và ông ta trực tiếp ngã xuống đất. Lâm Mạc Huy phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Những cổ trùng đó lập tức dừng lại, dường như tất cả đều đang bị Lâm Mạc Huy khống chế.
Lâm Mạc Huy bước tới bên người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Muốn sống sót, chỉ cần trả lời tôi vài câu.
Người đàn ông dùng hết chút sức lực cuối cùng, nghiến răng nói: "Tôi...... Tôi sẽ không nói gì cả. Các anh... các anh sẽ không bao giờ tìm thấy cô ấy... Sẽ không bao giờ có thể. Mộc Giang chỉ có thể.. chỉ có thể thuộc về chủ nhân của tôi.
Nói xong, người đàn ông nghiêng đầu, chết ngay tại chỗ. Làm Mạc Huy cau mày.
Lời nói của người đàn ông khiến anh không khỏi nảy sinh một vài liên tưởng.
Ông ta hỏi anh đang làm việc cho Đồng nào, lại nói rằng tất cả bảy mươi hai vị trưởng lão của các Đông đều đã đến thành phố Hải Tân. Điều đó cho thấy rằng tại khu vực Mộc Giang nhất định đã có những biến cố lớn xảy ra.
Ông ta còn nói không ai có khả năng tìm thấy cô ấy. Vậy người được nhắc tới này, có thể là ai? Hơn nữa, ông ta khẳng định đất Mộc Giang phải thuộc về chủ nhân của ông ta, nhưng chủ nhân này là người nào?
Từ những lời này, Lâm Mạc Huy phân tích ra một vài điểm. Trước hết, bảy mươi hai trưởng lão của các Đồng nhất định đã đến thành phố Hải Tân để tìm người.
Và người đàn ông này xuất hiện ở đây là để ngăn cản các vị trưởng lão tìm được người mà họ muốn tìm.
Lâm Mạc Huy hít sâu một hơi, không biết ở Mộc Giang đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Mạc Huy vốn định hỏi thăm một số thông tin từ người này, nhưng hiện tại xem ra người này thực sự rất trung thành với chủ nhân của mình.
Lâm Mạc Huy lấy ra một ít bột hóa thi để xử lý xác chết, tránh ảnh hưởng tới người khác vào ngày mai.
Về phần ngũ độc cổ trùng, chúng cũng đã bị Lâm thu thập.
Mạc Huy
Sau khi thu dọn mọi thứ, Lâm Mạc Huy trở về biệt thự của Tổng Lan Ngọc.
Tất nhiên, anh không nói cho Tổng Lan Ngọc biết tình hình thực sự, chỉ nói là một người Mộc Giang đã vô tình làm rơi một con cổ trùng trong khu vực này.
Tổng Lan Ngọc nghe xong, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô ấy vẫn nhất quyết đòi chuyển đi nơi khác, cô muốn chuyển người bạn thân của mình lên thành phố.
Hiện tại đối với khu vực ngoại ô này, cô đã cảm thấy e sợ Làm Mạc Huy biết vậy nên cũng không ngăn cản cô.
Nếu tất cả bảy mươi hai vị trưởng lão của Đồng đã đến thành phố Hải Tần, thì không chừng họ sẽ thực sự tập trung nuôi dưỡng cổ trùng ở vùng ngoại ô này.
Nếu họ không nuôi dưỡng chúng, e rằng đám cổ trùng của họ đều sẽ chết đói hết.
Do đó, thực sự không được an toàn cho lầm nếu tiếp tục sống tại ngoại ô thành phố Hải Tân.
Lại nghĩ đến tình huống tại khu biệt thự của mình, Lâm Mạc Huy đột nhiên sửng sốt. Những con cổ trùng phát hiện trong hồ lẽ nào không phải là cổ trùng tự nhiên mà là do có người thả vào?
Giờ phút này, Lâm Mạc Huy trong lòng cũng vô cùng hoang mang.
Bảy mươi hai vị trưởng lão của các Đồng cho dù có muốn nuôi cổ trùng, nhưng trong tình huống bình thường họ sẽ chọn một nơi kín đảo để tránh bị phát hiện.
Nuôi cổ trùng trong hồ, căn bản hoàn toàn không hề kín đảo. Vì vậy có lẽ thực sự có ai đó đứng phía sau cố tình thả cổ trùng trong hồ biệt thự.
Một người nào đó đã hợp tác với người Mộc Giang, cố tình thả cổ trùng xuống hổ để đạt được một mục đích bất chính nào đó.
Lâm Mạc Huy cẩn thận hồi tưởng lại chuyện lúc đó.
Sự việc xảy ra ở khu biệt thự cuối cùng dẫn đến việc cậu chủ nhà họ Phương bị hủy hoại và phải ngồi tù khổ sở. Và cuối cùng ai mới là người được hưởng lợi?
Nghĩ đến đây, Lâm Mạc Huy trong lòng chợt có chút dự cảm.
Sự việc này, chính anh cũng là người ở giữa thu được lợi ích. Tuy nhiên, chính chủ nhân hiện tại của nhà họ Phương mới là người thực sự hưởng lợi nhiều nhất.
Xét cho cùng, theo tình hình của nhà họ Phương, bố của cậu chủ nhà họ Phương chính là người thừa kế chính thống, kế vị vị trí của ông cụ nhà họ Phương để lên nắm quyền làm chủ gia đình.
Tuy nhiên, sau sự việc này, ông ấy đã trực tiếp qua đời, cậu chủ nhà họ Phương lại bị tống vào tù, cả hai người thừa kế đều đã không thể đảm nhiệm vị trí chủ nhà.
Vì vậy, có thể nói người chủ nhân hiện tại của nhà họ
Phương chính là người được hưởng lợi thật Đến sự việc khu biệt thự lúc đó nhà họ Phương cũng bỏ qua, có thể là do vị trí chủ nhà còn chưa ổn định nên không có ai thực sự quan tâm.
Hơn nữa, bọn họ nhất định đã nghĩ rằng nếu cổ trùng trong hồ không bị loại bỏ, Lâm Mạc Huy lấy nó ra cũng vô dụng, ngược lại còn tự gây hại đến mình. đến thời điểm, họ không chừng còn có thể mua lại nói với giá rẻ, coi như kiếm được một chút từ trong tay Lâm Mạc
Huy.
Phải nói, ông chủ của nhà họ Phương bây giờ thật sự toán rất tốt.
Lâm Mạc Huy lúc trước không biết rõ sự tình nhưng sau chuyện tối nay, anh đột nhiên kết nối tất cả những thứ này lại với nhau.
Có vẻ như anh nên sắp xếp thời gian để tới nhà họ Phương một chuyển.
Nam Bá Lộc cho anh một năm để nuốt chửng mười gia tộc lớn.
Trong mười gia tộc đứng đầu, họ Chu giống như đao phủ sai đầu đánh đó, chỉ biết tuân lệnh.
Thực lực của nhà họ Phương đã bị suy giảm rất nhiều, nhưng vẫn nằm trong danh sách mười gia tộc đứng đầu. Có vẻ như lần này anh có thể bắt đầu hành động từ nhà họ
Phương trước.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Mạc Huy trở lại khu biệt thự Đảo Xanh trước.
Trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Quế Anh vẫn còn cuộn mình trong chăn Anh giúp cô chăn rồi tới biệt thự của nhà họ Vương.
Ngọc Mạn đã ngồi trong phòng khách, cố gắng mở TV lên. Nhìn thấy Lâm Mạc Huy đi vào, cô đột nhiên xấu hổ nói nhỏ: “Anh Mạc Huy" Lâm Mạc Huy cười cười, mang lò luyện thuốc tới số phá "Tôi cho cô xem một thử"
Ngọc Mạn nghiêng người lập tức: "Cái gì vậy?”. Lâm Mạc Huy mở lò luyện thuốc.
Ngọc Mạn đưa mắt nhìn qua, không khỏi sửng sốt. Trong lò luyện thuốc này dày đặc những con rết đủ màu sắc khiến ai nấy đều vô cùng hoảng sợ khi nhìn vào.
Lâm Mạc Huy đã quan sát phản ứng của Ngọc Mạn, mặc dù cô ấy có vẻ ngạc nhiên đến ngày ngẩn, nhưng cô không hề sợ chúng
Đối với một cô gái, điều này thực sự là quá bất ngờ. “Đây... đây là cái gì?" Ngọc Mạn ngạc nhiên nói, nhìn bộ dạng của cô, có vẻ cô đang háo hức muốn thử, thậm chí cô còn định chạm vào những con rết này.
Trên thực tế, sau khi Lâm Mạc Huy mở nắp, những con rết này dường như cũng đang sôi trào, liều mạng bò ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.