Làm Mạc Huy nói nhỏ: “Là con rết. Cô thích không? Cô có thể chạm vào chúng
Ngọc Mạn ngạc nhiên: “Thật sao? Tôi... tôi có thể chạm vào nó thật chứ?"
Lâm Mạc Huy gật đầu.
Ngọc Mạn hít một hơi thật sâu và từ từ đưa tay vào lò luyện thuốc.
Nếu đổi sang một cô gái khác, cô ấy có thể sẽ hét lên khi nhìn thấy những con rết này chứ đừng nói đến việc chạm vào chúng.
Nhưng Ngọc Mạn có vẻ rất thích những thứ nhỏ bé này, và có từ từ đưa tay vào, cô đã thực sự chạm vào những con rết. Thật kỳ lạ khi nói rằng ngay khi Ngọc Mạn đưa tay vào, những con rết lập tức ngừng bồn chồn, như thể chúng đột nhiên được an ủi
Bàn tay của Ngọc Mạn cuối cùng cũng chạm vào những con rết đó, những con rết này thật ngoan ngoãn, dường như chúng rất thích cảm giác này.
Cần phải biết, những con rết này đều là những con cổ trùng, và chúng vốn dĩ cực kỳ hung dữ.
Người bình thường đụng vào, đừng nói tới cổ trùng đã được tu luyện, ngay cả rất bình thường cũng sẽ tấn công người ngay lập tức.
Vậy mà những con rết lúc này lại ngoan ngoãn không có phản ứng gì, quả thực rất kỳ diệu
Lâm Mạc Huy nhìn cảnh này liền trầm ngâm gật đầu Anh lại nhấc lò luyện thuốc lên và nhất những con rết lại. Sau đó, anh lấy ra những chai sử lớn đựng ngũ độc cổ trùng mà đêm hôm trước vừa thu được.
Lâm Mạc Huy trực tiếp giải phóng ngũ độc này.
Ngọc Mạn lại reo lên một tiếng. Cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167246/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.