Phương Như Linh đỏ mặt, mạnh miệng nói mình mua nhà ở nước ngoài, bây giờ không có tiền.
Phương Như Nguyệt nghe mà lau nước mắt, đối với người em gái này lòng thương yêu không dứt. Hứa Thanh Tuyết bĩu môi nói: "Đem nhà bán không phải có tiền rồi sao?" "Dù sao sau này mọi người đều ở trong nước, nhà ở nước ngoài giữ cũng vô dụng!"
Phương Như Linh chẳng qua là khoác lác, bọn họ nào có nhà đầu
Nghe được lời của Hứa Thanh Tuyết, Phương Như Linh hồi lâu cũng không nói ra lời, cuối cùng chỉ có thể khóc nói: "Tuyết, cháu... Sao cháu ác như vậy chứ?" "Nhà kia, là em trai cháu giữ lại để dùng kết hôn." "Bản, sau này em trai cháu còn kết hôn kiểu gì?" "Chị ơi, em... Em thật sự không muốn sống nữa. " Phương Như Nguyệt trợn mắt nhìn Hứa Thanh Tuyết một cái: "Tuyết, con im miệng" "Cút trở về phòng đi "Ở đây không giúp ích được gì mà còn đổ thêm dầu vào lúra!"
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi: "Được được được, con không nói nữa, thế đã được chưa?"
Phương Như Nguyệt lại trợn mắt nhìn cô ta một cái, lúc này mới ôm hy vọng nhìn về phía Hứa Thanh Mây: "Thanh Mây, hay là, con giúp dì hai một chút đi?" "Khi con còn bé, dì hai tốt với con biết bao, con
Hứa Thanh Máy bỗng dưng nhức đầu. Chuyện gì xảy ra vậy, lại kéo lên người mình rồi
Thế chẳng hóa ra con trai dì ấy không nghe khuyên bảo, ở bên ngoài gây họa, thì muốn chúng ta trả tiền
Nói thật, nếu như là chuyện đơn giản mượn chút tiền xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167229/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.