Chương trước
Chương sau
Phương Như Linh đỏ mặt, mạnh miệng nói mình mua nhà ở nước ngoài, bây giờ không có tiền.
Phương Như Nguyệt nghe mà lau nước mắt, đối với người em gái này lòng thương yêu không dứt. Hứa Thanh Tuyết bĩu môi nói: "Đem nhà bán không phải có tiền rồi sao?" "Dù sao sau này mọi người đều ở trong nước, nhà ở nước ngoài giữ cũng vô dụng!"
Phương Như Linh chẳng qua là khoác lác, bọn họ nào có nhà đầu
Nghe được lời của Hứa Thanh Tuyết, Phương Như Linh hồi lâu cũng không nói ra lời, cuối cùng chỉ có thể khóc nói: "Tuyết, cháu... Sao cháu ác như vậy chứ?" "Nhà kia, là em trai cháu giữ lại để dùng kết hôn." "Bản, sau này em trai cháu còn kết hôn kiểu gì?" "Chị ơi, em... Em thật sự không muốn sống nữa. " Phương Như Nguyệt trợn mắt nhìn Hứa Thanh Tuyết một cái: "Tuyết, con im miệng" "Cút trở về phòng đi "Ở đây không giúp ích được gì mà còn đổ thêm dầu vào lúra!"
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi: "Được được được, con không nói nữa, thế đã được chưa?"
Phương Như Nguyệt lại trợn mắt nhìn cô ta một cái, lúc này mới ôm hy vọng nhìn về phía Hứa Thanh Mây: "Thanh Mây, hay là, con giúp dì hai một chút đi?" "Khi con còn bé, dì hai tốt với con biết bao, con
Hứa Thanh Máy bỗng dưng nhức đầu. Chuyện gì xảy ra vậy, lại kéo lên người mình rồi
Thế chẳng hóa ra con trai dì ấy không nghe khuyên bảo, ở bên ngoài gây họa, thì muốn chúng ta trả tiền
Nói thật, nếu như là chuyện đơn giản mượn chút tiền xử lý, Hứa Thanh Mây cũng không thèm để ý.
Dầu sao, dì Hai cũng tốt với các cô
Nhưng vấn đề là, mới vừa rồi Ngô Trung Kiên hoàn toàn chính là muốn ỷ lại vào nhà của cô, cái này khiến cho Hứa
Thanh Máy rất là khó chịu. "Mẹ, tiền thưởng trong công ty, phải đến cuối năm mới có the lay. "Bây giờ mỗi một tháng con cũng chỉ là cầm tiền lương mà thôi, nào có nhiều tiền như vậy!"
Hứa Thanh Mây trả lời.
Phương Như Nguyệt vội la lên: "Con là Chủ tịch công ty, con lại không thể nghĩ một chút biện pháp sao?"
Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Con nghĩ biện pháp gì?" "Chẳng lẽ mẹ bảo con dùng tiến công ty, dùng công quỹ hay sao?" "Có phải mẹ cũng muốn con ngồi tù mới hả dạ hay không?" Phương Như Nguyệt giận đến không nói ra lời. Lúc này, Ngô Phi Điệp đột nhiên nói: "Chị, cứu người quan trọng." "Hay là, chị cầm xe trước đi, vay tiền cứu Tân Bình ra đã!" Mấy người nhà họ Hứa trợn mắt há mồm, đều bị lời vô sỉ này làm chấn động.
Nói thật, bọn họ không nghĩ tới, người của nhà họ Ngô, lại có thể nói ra mấy câu vô sỉ như vậy. Người của nhà đó không nghe khuyên bảo, gây ra tai nạn xe. Bây giờ còn muốn nhà tôi đem xe đi cầm, xoay tiền cho các người cứu người? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Mấu chốt nhất là, còn nói như là chuyện đương nhiên!
Dựa vào cái gì?
Nhà tôi thiếu nợ các người sao?
Hứa Thanh Mây hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng ổn định tâm trạng. Cô thật sự lo mình không kìm được mà măng âm lên.
Hứa Thanh Tuyết không quản được nhiều như vậy, kêu la như sấm: "Mày có bị bệnh không hả con khốn?" "Dựa vào cái gì mà đòi cầm xe nhà tao?" "Nhà mày không phải có xe sao? Có BMW đó, đem đi mà cầm!" "Đó là em trai ruột của mày, không phải là nhà mày nên tự lo lấy à?"
Ngô Phi Điệp sắc mặt lúng túng: "Chị chúng ta đều là người một nhà cả!" "Chúng tôi. Chúng tôi cũng thật sự là không có cách nào." "Hơn nữa, ba tỉ rưỡi, đối với chúng tôi mà nói là lớn, nhưng đối với nhà chị mà nói, chẳng qua là một chút tiền lẻ mà thôi."
Hứa Thanh Tuyết cả giận nói: "Mẹ mày!" "Ba tỉ rưỡi mà dám nói là tiền lẻ?"
Hoàng Kiến Đình cũng nhẹ giọng nói: "Tiền lẻ hay không, là nhà ai phải trả thì nên trả đi." "Chúng tôi không nợ nần gì các người, dựa vào cái gì tìm nhà tôi đòi tiền chứ?"
Ngô Phi Điệp tức giận đứng lên: "Được rồi, tôi biết rồi." "Thân thích chó má cái gì, cũng bất quá như vậy thôi!" "Biết rõ nhà tôi không có tiền, một chút việc nhỏ cũng không giúp." "Mẹ nó, coi như tôi nhìn thấu mấy người thân thích này rồi. "Ngày thường thì nói hay lắm, lúc thật sự đụng chuyện thì còn keo kiệt hơn là người lạ!" "Được rồi, chúng ta đi thôi, tôi thấy bọn họ cũng chán ghét" Phương Như Nguyệt thấy vậy, vội vàng ngăn Ngô Phi Điệp lại. "Thôi mà, Phi Điệp, cháu đừng nóng giận mà!" "Tuyết, Hoàng Kiến Đình, hai người trở về phòng đi, ở đây không tới lượt hai đứa nói chuyện
Phương Như Nguyệt tức giận rầy.
Hứa Thanh Tuyết mặt đầy vẻ không phục, Phương Như Nguyệt lại đập lỵ, quát lớn. "Hai đứa mày muốn chọc cho tức chết mới chịu được đúng không?"
Hứa Thanh Tuyết bất đắc dĩ, theo Hoàng Kiến Đình trở về phòng.
Phương Như Nguyệt chuyển hướng sang Hứa Thanh Máy "Thanh Mây, mẹ chỉ hỏi con một câu chuyện này, con rốt cuộc có giúp hay không?"
Đình Hùng nói "Thanh Mây, không giúp!
Phương Như Nguyệt trực tiếp nhảy dựng lên, lật cả bàn uống trà nhỏ: "Hứa Đình Hùng, tôi hôm nay cũng nói "Đây là chuyện của em gái tôi, tôi nhất định giúp!" "Các người không trả tiền? Được!" "Chính tôi đi xoay tiền!" "Tôi bán hết mọi thứ của tôi. Nếu thật không được thì dù tôi vó phải đi bán máu bản thận, tôi cũng phải đem tiền về!" "Thanh Mây, nếu như con còn có lương tâm thì khi mẹ chết nhớ mua một chiếc chiếu cuốn mẹ lại rồi đem chốn" "Không để cho mẹ phơi hoang dã, cũng coi là mẹ không uổng công nuôi con!"
Phương Như Nguyệt nói xong, kéo Phương Như Linh thở dốc đi ra ngoài. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Hứa Thanh Mây liền vội vàng kéo bà ta lại: "Mẹ, mẹ Mẹ muốn làm gì?" "Mẹ. Mẹ có thể nói phải một chút hay không?"
Phương Như Nguyệt cả giận nói: "Mẹ không nói phải trái?" "Mẹ hỏi con, Hai con trước kia đối với con thế nào?" "Uống nước nhớ nguồn, có ơn phải bảo. Con bây giờ báo đáp dì Hai con thế này hay sao?" "Mẹ nói con hay, con người của mẹ không làm được cái loại chuyện vong ân phụ nghĩa đó "Chuyện của dì Hai, chính là chuyện của mẹ." "Con không giúp thì mẹ giúp!"
Phương Như Nguyệt lại muốn đi, Hữa Đình Hùng vội vàng nói: "Ôi trời bà đừng có làm rộn lên nữa được hay không?"
Phương Như Nguyệt đi thẳng về phía Hứa Đình Hùng quơ quào mấy cái: "Ai làm rộn? Ai làm rộn?" "Chuyện của em gái ruột nhà tôi, tôi không thể xía vào à?" "Tôi gả đến nhà họ Hứa mấy người, đi theo ông chịu bao nhiều khổ, tôi từng có nói oán gì sao?" "Lúc chúng ta nghèo khó nhất, là ai giúp chúng ta? "Bây giờ ông có tiền rồi thì xem thường chúng tôi?" "Được, tôi đi, tôi đi ngay bây giờ!" "Ông tìm ả đàn bà khác đi
Hứa Đình Hùng không nói gì, Phương Như Nguyệt nói đến việc đó, ông ta cũng không biết làm gì được. Mặt thấy Phương Như Nguyệt đi tới cửa, Hứa Đình Hùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Hứa Thanh Mây: "Được rồi, Thanh
Mây, lần... Lần này giúp một tay đi." "Mẹ con bà ấy nói được làm được. "Tình hình thể trạng của bà ấy còn muốn đi bản máu thì Thì sao mà được?"
Hứa Thanh Mây thở dài, trong lòng cũng là tức giận không thôi. Nhưng cũng thật không có biện pháp. "Được rồi, mẹ, con giúp bọn họ còn không được
Hứa Thanh Mây trầm giọng nói. sao?"
Phương Như Nguyệt lúc này mới dừng lại: "Thế mới đúng chứ!" "Con không thể phụ lòng dì Hail "Linh, không cần lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ giúp các người "
Phương Như Linh đổi giận thành vui, vội vàng nói: "Chị vẫn là chi tốt với em nhất
Phương Như Nguyệt cười gật đầu, nhìn về phía Hứa Thanh Mây: Thanh Máy, vậy con nhanh đi xoay tiền đi!"
Hứa Thanh Mây không biết làm sao. "Lấy tiền nào xoay sở đây?" "Con ít nhất cũng phải biết phải bồi thường bao nhiêu tiền" "Còn nữa, dì Hai, nhà dì có thể lấy ra bao nhiêu?
Phương Như Linh sửng sốt một chút: "Dì... Nhà dì?"
Hứa Thanh Mây nói: "Đúng vậy!" "Chuyện của con dì, phải theo nhà dì làm chủ" "Dì đưa tiền ra, cháu góp giúp di!"
Phương Như Linh gãi đầu một cái, nhìn về phía Ngô Trung
Kiên.
Ngô Trung Kiên khẽ lắc đầu một cái, Phương Như Linh sắc mặt trầm xuống, cần răng hồi lâu, đột nhiên nói: "Chúng tôi... Chúng tôi hiện ở trong tay cũng không có tiền gì, nhiều nhất. Nhiều nhất chỉ được bảy chục triệu!"
Hứa Thanh Mây trợn to hai mắt: "Bảy chục triệu?" "Dì Hai... Di đùa cháu thôi đúng không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.