Luật sư Hầu chậm rãi gật đầu: "Xe là bạn gái anh ta lái đi. Như vậy, xe này cũng chỉ có thể coi như là mượn cho bạn gái anh ta, mà không phải là cho anh ta mượn" "Ngài Hửa, chúc mừng ngài." "Nếu như bạn gái anh ta thật sự có bằng lái, vậy là ông không cần gánh vác trách nhiệm liên đới!" "Ngược lại, xe của ông bị đụng hư, có khi còn nhận được bồi thường tương ứng!"
Hứa Đình Hùng vui mừng quá đổi: "Thật sao?" "Cái... Cái này còn có thể như vậy?" "Ông không gạt tôi đó chứ?" đó?" Ngô Trung Kiên luống cuống, vội la lên: "Ông nói nhảm gì "Ông có hiểu luật pháp hay không?" "Cái cô Khả Hân đó cũng không quen họ, mượn xe thế nào được?" "Xe này chính là cho con tôi mượn
Luật sư Hầu căn bản không đội có với Ngô Trung Kiên, nhẹ giọng nói: "Nếu như xe là do cô gái kia lái đi, vậy dĩ nhiên là cho cô gái kia mượn rồi" "Còn sau đó là ai lái xe, thì đó là chuyện giữa cô gái đó và người kia, không có bất kỳ quan hệ gì với ngài Hứa đây!" Hữa Đình Hùng hạ hạ cười lớn: "Quả tốt! Quả tốt "Tôi đã nói rồi, chuyện này cùng tôi không quan hệ gì hết. "Ngô Trung Kiên, con trai dượng tự mình ra ngoài gây họa, tự dương đến mà giải quyết đi." "Hừ, đòi ông đây chịu trách nhiệm nữa chứ!"
Vừa nói, Hứa Đình Hùng lại chạy đến bên người Lâm Mạc Huy, dùng sức vỏ một cái vào bả vai của Lâm Mạc Huy. "Lâm Mạc Huy, làm tốt lắm!" "Luật sư này, chuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167228/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.