*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy nói: "Chuyện này, mấu chốt không ở ba mẹ, mà là ở Hoàng Kiến Đình và Thanh Tuyết."
Hứa Thanh Mây lập tức gật đầu: "Anh nói không sai, chính là hai người bọn họ ở giữa gây sự."
"Nếu không có hai người bọn họ, ba mẹ sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy."
"Lâm Mạc Huy, em cảm thấy, đáng lẽ không nên để hai người bọn họ sống ở nhà."
"Hay là nghĩ cách khiến bọn họ quay về đi?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu nói: "Việc này chỉ sợ không dễ dàng."
"Thanh Tuyết là em gái ruột của em, ba mẹ lại khá là chiều cô ấy."
"Hơn nữa, bây giờ ba mẹ đề phòng anh như thế, lúc này không cần biết em nói gì, bọn họ đều nghĩ rằng anh xúi giục em, chắc canh sẽ không nghe lời em đâu."
Hứa Thanh Mây đành chịu nói: "Thế phải làm sao bây giờ?"
"Hai người bọn họ ở đây, cả ngày chẳng làm gì hết, chỉ nghĩ mọi cách nhắm vào anh."
"Em thật sự không nhịn nổi nữa rồi!"
Lâm Mạc Huy cười cười: "Không sao đâu, ta phớt lờ bọn họ không phải là được rồi sao."
"Hơn nữa, chúng ta cũng không ở đây bao lâu."
"Sau này hai chúng ta đơn độc ra ngoài sống rồi, chẳng phải sẽ không còn mấy chuyện phiền lòng này sao?"
Hứa Thanh Mây cảm kích nhìn Lâm Mạc Huy một cái. Bất kể khi nào, Lâm Mạc Huy đều nghĩ cho cô, điều này khiến cô rất cảm động.
"Điều quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167119/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.