Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người Hứa Đình Hùng đều sững sờ cả người.
Phương Như Nguyệt ngỡ ngàng nói: "Thật hay giả vậy?"
"Công ty nhà chúng ta, muốn đuổi việc một công nhân nho nhỏ, đều... đều khó như vậy sao?"
Hứa Thanh Tuyết cũng nhíu mày nói: "Chị, chị là đang đe dọa chứ gì?
Làm gì mà cường điệu hóa tới như vậy?"
"Anh ta chỉ là một công nhân trong công ty mà thôi."
"Khách hàng này, là ký hợp đồng với công ty chúng ta, cũng không phải ký hợp đồng với anh ta."
"Đuổi việc anh ta, có thể có chuyện lớn đến thế nào chứ?"
Hứa Thanh Mây lạnh lùng nói: "Mấy khách hàng này, bây giờ quan hệ với Đặng Tiến Quân đều rất tốt, bọn họ chỉ nhận Đặng Tiến Quân, không nhận công ty dược liệu."
"Mấy người đừng quên, cả thành phố Hải Tân, công ty dược liệu lớn nhỏ không dưới mấy chục cái."
"Bọn họ tại sao đều chỉ hợp tác cùng chúng ta?"
"Tất cả đều là nhờ Đặng Tiến Quân ở bên trong đóng góp hết mình!"
"Nếu Đặng Tiến Quân đi rồi, mấy khách hàng kia, chắc chắn sẽ lập tức đi theo."
Hoàng Kiến Đình đột nhiên nói: "Chị Thanh Mây, chị cũng đừng thổi phồng lên dọa người."
"Lời nói này của chị, cũng chỉ lòe được bố mẹ, không lừa được quá nhiều người đâu."
Phương Như Nguyệt lập tức nói:
"Có ý gì?"
"Thanh Mây đang lừa chúng ta?"
Hoàng Kiến Đình gật đầu: "Bố mẹ, số khách hàng này sở dĩ hợp tác cùng chúng ta, đó là nhờ vào Trần Phước Nguyên"
"Trần Phước Nguyên hiện tại nắm giữ việc phân phối tài nguyên chữa bệnh của thành phố Hải Tân, là Trần Phước Nguyên khiến số khách hàng này hợp tác với công ty dược liệu chúng ta."
"Đặng Tiến Quân tính là thứ gì, ai quen biết anh ta?"
"Cho dù đi anh ta đi rồi, chỉ cần Trần Phước Nguyên còn ở đó, khách hàng của công ty dược liệu, vẫn như cũ, không ít đi một người!"
Sắc mặt Hứa Đình Hùng trở nên lạnh lùng, giận dữ trừng mắt với Hứa Thanh Mây: "Thanh Mây, con có phải là không muốn cho chúng ta chuyển một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng này không?"
"Nếu con không muốn chuyển, nói một tiếng là được rồi, sao phải nói nhiều lời vô nghĩa lừa gạt người như thế?"
Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Bố con lừa gì bố rồi?"
"Vậy bố hỏi con, tại sao Trần Phước Nguyên lại khiến những khách hàng này đến hợp tác với công ty dược liệu?"
Hứa Đình Hùng sững sờ, anh vốn dĩ định nói là nhờ có Lâm Mạc Huy.
Nhưng mà, thứ nhất là bọn họ thật sự không muốn thừa nhận Lâm Mạc Huy có bản lĩnh lớn như vậy. Thứ hai, bọn họ cũng thật sự không cảm thấy, Lâm Mạc Huy có năng lực lớn đến như vậy.
Hứa Thanh Tuyết không cam tâm nói: "Vậy chị nói xem là tại sao?"
"Chẳng lẽ nào là nhờ có Đặng Tiến Quân?"
Hứa Thanh Mây nói: "Mấy người đừng quên, Hổ Đông An là em họ Trần Phước Nguyên."
Mấy người bỗng nhiên tỉnh ngộ, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là nhờ có Hổ Đông An."
"Ui da, con không nói tới chuyện này, mẹ đều quên rồi."
"Hôm nào nên mời Hổ Đông An đến nhà ăn bữa cơm, công ty dược liệu nếu không có Hổ Đông An, sao có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy chứ."
"Đặng Tiến Quân kia tính là thứ gì, nể mặt Hổ Đông An, mới là quan trọng nhất!"
Hứa Thanh Mây không để ý tới bọn họ, lạnh giọng nói tiếp: "Hổ Đông An sở dĩ đến làm ở công ty dược liệu, đó là bởi vì anh ta có quan hệ rất tốt với Đặng Tiến Quân."
"Hổ Đông An nói, nếu Đặng Tiến Quân không ở công ty dược liệu nữa, anh ta cũng phải lập tức rời theo."
"Bây giờ, mấy người còn có gì muốn nói không?"
Mấy người Hứa Đình Hùng rơi vào trầm mặc, nếu Hổ Đông An đi rồi, vậy Trần Phước Nguyên chắc chắn lập tức sẽ hủy bỏ tất cả tài nguyên.
Đến lúc đó, nếu công ty dược liệu thật sự sụp đổ rồi, vậy thì sẽ phải chịu tổn thất hơn mười triệu, ai có thể gánh vác?
Phương Như Nguyệt không nhịn được, nói: "Hổ Đông An này có phải đầu óc có vấn đề hay không?"
"Ở công ty dược liệu, chúng ta cho anh ta lương bao nhiêu thế."
"Mỗi tháng anh ta nhận được nhiều tiền như vậy, sao còn muốn chạy chứ?"
"Bằng không, con nói với Hổ Đông An, chỉ cần anh ta cứ ở trong đây làm thật tốt, mỗi tháng đều tăng gấp đôi tiền lương cho anh ta. Không, gấp ba!"
Giọng điệu Hứa Thanh Mây lạnh lùng nói: "Mẹ, nếu Hổ Đông An chỉ là vì tiền lương, vậy thì anh ấy đã không đến làm "
"Anh ta tùy tiện mở một công ty dược liệu lẽ nào còn kiếm không đủ tiền sao?"
"Người ta là vì tình nghĩa bạn bè mà tới, đặc biệt đến giúp Đặng Tiến Quân, mấy người hiểu chưa?"
Mấy người Phương Như Nguyệt liền trợn tròn mắt.
Theo như lời Hứa Thanh Mây, Hổ Đông An sẽ để ý tới chút tiền lương này sao?
Với năng lực và tài nguyên của Trần Phước Nguyên bây giờ, Hổ Đông An sao lại không kiếm tiền chứ? Sao lại phải chạy tới công ty dược liệu này chứ?
Nếu như Hổ Đông An thật sự muốn tự mình mở công ty dược liệu, tuyệt nhiên có thể kéo hết tài nguyên khách hàng của bọn họ đi.
Đến lúc đó, không chỉ có công ty dược liệu sụp đổ, đến cả công ty dược phẩm Hưng Thịnh chỉ sợ cũng gặp phiền phức.
Suy tư một lát, Hứa Thanh Tuyết bất đắc dĩ nói: "Thôi bỏ đi, chị cứ nói thẳng đi, vậy... vậy Đặng Tiến Quân rốt cuộc có yêu cầu gì?"
Không đuổi được Đặng Tiến Quân, bọn họ liền không thể không thỏa hiệp.
Hứa Thanh Mây: "Đặng Tiến Quân nói, một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng này, là do công ty dược liệu kiếm được, không thể cứ thế bị mấy người lấy đi."
"Hơn nữa, anh ấy cũng không coi trọng hạng mục của mấy người."
"Vậy nên, mấy người muốn lấy số tiền này, bắt buộc phải dùng cách mượn tiền để nhận."
"Đương nhiên, nội bộ công ty, không cần lãi, chỉ cần mấy người viết một tờ giấy vay nợ, dựa theo thủ tục mượn tiền bình thường là được rồi."
Mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Phương Như Nguyệt vội nói: "Thanh Mây, tiền của công ty nhà chúng ta, còn phải viết giấy vay nợ sao?"
"Sao phải phiền phức như vậy chứ?"
Hứa Thanh Mây trầm giọng nói: "Mẹ, Đặng Tiến Quân chính là yêu cầu như vậy đấy."
"Nếu mọi người không viết giấy vay nợ, vậy anh ấy sẽ không đưa tiền"
Phương Như Nguyệt bất đắc dĩ, nhìn về phía Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình.
Hứa Thanh Tuyết mặt nhăn mày nhỏ, đột nhiên nói: "Lâm Mạc Huy, đây có phải là do anh ngấm ngầm giở trò?"
"Đặng Tiến Quân là bạn của anh, chắc chắn là anh bảo anh ta làm như vậy đúng chứ?"
"Kẻ tiểu nhân bỉ ổi như anh, cố ý ở đằng sau gài bọn ta đúng không?"
Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt cũng đều giận dữ nhìn về phía Lâm Mạc Huy.
Hứa Thanh Mây lập tức nói: "Mấy người đừng có chuyện gì cũng đẩy hết lên người Lâm Mạc Huy!"
"Chuyện lần này, nếu không phải Lâm Mạc Huy giúp tôi thuyết phục hội đồng quản trị, thì ngay cả cửa hội đồng quản trị cũng không qua được."
"Về phần yêu cầu bên kia của Đặng Tiến Quân, hội đồng quản trị cũng tán đồng."
"Chuyện này không liên quan gì tới Lâm Mạc Huy!"
Hứa Thanh Tuyết cười lạnh: "Hứa Thanh Mây, chị không cần nói tốt cho anh ta!"
"Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, chị nói không liên quan gì tới anh ta, thì thật sự là không liên quan sao?"
"Tên khốn này căn bản không phải thứ gì tốt, anh ta có thể có lòng tốt như vậy giúp chúng ta?"
"Mấy chuyện này, chắc chắn đều là anh ta cố ý giở trò."
Phương Như Nguyệt cũng tức giận mắng lên, Hứa Đình Hùng lại càng hùng hùng hổ hổ nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy. Nhìn tư thế kia lại chuẩn bị ra tay rồi.
Lâm Mạc Huy thở dài, nhẹ giọng nói: "Baốmẹ, con biết mọi người sẽ không tin tưởng con."
"Cho nên, con cũng không giải thích gì cả."
"Con chỉ nói một câu, nếu mọi người tin tưởng vào việc đầu tư của mình, vậy thì cần gì phải để ý số tiền này là mượn hay là được đầu tư?"
"Dù thật sự là đầu tư, đến lúc đó cũng phải trả lại tiền cho công ty dược liệu mà, kết quả đều giống nhau."
Hứa Thanh Tuyết lập tức nói: "Có thể giống nhau sao?"
"Một cái phải viết giấy nợ, một cái không cần viết, tính chất đều không giống nhau mà!"
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Bên phía Đặng Tiến Quân lại không cần lãi,


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.