*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Đình Hùng hơi trầm ngâm một lát rồi nói: "Thanh Tuyết, con nói xem rốt cuộc chuyện này có chắc chắn được không?"
"Đây là một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng đấy, nếu như thực sự xảy ra sai lầm gì đó thì chuyện không nhỏ đâu!"
"Một nghìn tỷ lần trước nếu không phải là cuối cùng lấy về được thì chúng ta đã xong đời rồi."
Hứa Thanh Tuyết cười nói: "Bố, bố cứ yên tâm đi."
"Lần này không giống với lần trước."
"Người lần trước là lừa đảo, nhưng người lần này chúng ta hợp tác là cậu chủ của nhà họ Phương trong mười gia tộc lớn."
"Người đấy là nhân vật nổi tiếng trong toàn thành phố Hải Tân đấy."
"Đến lúc đó cứ đem ra so sánh, chị ắt sẽ biết Lâm Mạc Huy đến cùng là loại đồ bỏ gì."
Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục: "Nói không sai, lần này con nhất định phải đạp Lâm Mạc Huy xuống"
"Cái thằng ăn bám vô dụng này, mẹ nhìn nó lâu tí còn cảm thấy buồn nôn."
"Chờ đến khi Thanh Mây thất vọng về nó, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận đuổi nó ra ngoài rồi."
"Nói thật là bây giờ mẹ hận không thể đuổi nó đi ngay lập tức!"
Hoàng Kiến Đình cười khẽ: "Mẹ, đừng có gấp."
"Thủ tục đổi tên trên giấy giờ bất động sản vẫn chưa xong."
"Bây giờ mà đuổi anh ta đi vậy thì không đáng."
"Anh ta ăn ở tại nhà chúng ta lâu như vậy, cho chúng ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167118/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.