Mặt trời ló dạng ở đỉnh đồi, Thanh Liên lại thức dậy sớm như mọi lần, đầu tiên cô bé chạy bộ vài vòng từ đây xuống núi để rèn luyện thể lực thật tốt, sau đó thì luyện tập tinh thần lực thông qua kiếm kỹ.
Trưa đến thì nấu ăn, thủ pháp càng ngày càng điêu luyện, thế nhưng...
“Hả, hôm nay không làm thịt sao nhóc?” Trần Lĩnh nhìn một bàn toàn là cơm trắng với rau xanh thì ngạc nhiên vô cùng, kể từ khi Thanh Liên tới nơi này thì ngày nào cũng ăn thịt hết.
Thanh Liên vừa nghe Trần Lĩnh hỏi thì chợt dừng đũa đang gắp rau lên, sau một giây nghĩ kỹ thì cô bé nói: “Thịt ăn có hại cho tâm tính của con ạ.”
“Ồ?” Ý tứ muốn bảo cô bé tiếp tục giải thích. Thanh Liên liền giải thích: “Từ khi sinh ra con chỉ ăn toàn cơm nhạt với rau. Bọn người trong phủ lúc nào cũng bắt nạt con nhưng con chưa từng để trong lòng.”
“Theo như sách y thực lí giải trong thịt cá có nhiệt tính, con sợ rằng do mình ăn chúng quá nhiều sẽ ảnh hướng không tốt tới bản thân.” Thanh Liên vô cùng sầu não vì không được ăn thịt nữa, cô bé không muốn có những suy nghĩ tiêu cực kia nhiễu loạn bản thân.
Trần Lĩnh nhìn cô bé thật sâu, chẳng lẽ lời lẽ hôm qua của nhóc này chính là bị ảnh hưởng từ nhiệt tính của thịt sao? Ông cũng từng đọc qua y thực, thật sự thịt có chứa nhiệt tính của hỏa nguyên tố, thế nhưng lượng lại ít vô cùng, ăn vài năm thậm chí cả trăm năm cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336276/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.