Thanh Liên theo lệnh của Trần Lĩnh chạy lên rồi chạy xuống núi năm lần, lần này không hấp thu linh khí nữa mà để nó trôi chảy vào đan điền một cách tự nhiên. Cô bé vừa vừa vừa ngẫm nghĩ, cảnh tượng mình làm Trần Lĩnh không vui lúc đó cứ quanh quẩn trong đầu.
“Rốt cuộc từ khi nào ta lại muốn như thế nhỉ?” Chính bản thân Thanh Liên khi ao ước trở thành một linh sư là để có cuộc sống tốt đẹp hơn, được ăn ngon hơn mà thôi, từ khi nào cô bé lại có ý nghĩ trả lại những khuất nhục mà mình đã chịu đựng bọn họ.
Mẫu phi cô bé đánh đập không để trong lòng, đám người hầu hạ trong phủ khinh rẻ, chèn ép, bắt nạt Thanh Liên cũng chưa từng so đo. Rốt cuộc từ khi nào, cô bé đã thay đổi?
Thanh Liên ngẫm lại những việc mình đã làm từ khi rời khỏi phủ, sinh hoạt vẫn rất bình thường, sáng học tập, tối đọc sách, khuya thì thổi sáo và ăn ngon.
Đột nhiên Thanh Liên bừng tỉnh, lẩm bẩm: “Phải rồi, là ăn.” Từ khi vào Quang Huy tông, Thanh Liên không ngừng được ăn những món ngon mà bảy năm sống trên đời cô bé chưa từng ăn, thịt có, cá có, bánh bao, kẹo... Nhìn qua thì rất bình thường nhưng lí giải sâu hơn thì khác.
“Bảy năm qua ta toàn ăn cháo nhão, rau nhạt chứ chưa từng ăn nhiều thịt đến vậy.” Thanh Liên từng đọc trong một cuốn sách ẩm thực và y dược lúc còn ở phủ, rằng vạn vật đều có nguyên tố kể cả thức ăn, thịt, cá mang bản chất nóng của hỏa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/336275/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.