Ầm... ầm... ầm...
Sấm chớp âm ỉ, lôi quang ẩn hiện trên bầu trời đêm...
Rào... ào... ào...
Vù... ù...
Gió lóc mịt mù, cơn mưa nặng trĩu trút lên vùng đất Thăng Long già nua...
Dương gia chủ Dương Minh Hão đang đứng ngắm cơn mưa thì một bóng đen đi tới.
“Tiểu tử, đã xuất quan rồi sao?” Dương Minh Hão quay đầu, nhận thấy khí tức của Mộc Minh Cương không đổi, lão nhíu mi: “Tại sao vẫn còn khí tức của linh Sĩ? Ngươi thất bại rồi sao?”
“Xin lỗi gia gia, ta làm người thất vọng rồi.” Mộc Minh Cương cúi đầu ảo não. Hắn đã vượt qua linh Sĩ thập tinh, đã nửa bước Tướng lĩnh. Tuy nhiên hắn có cố gắng thế nào cũng không thể đặt xuống một bước này, trở thành Tướng lĩnh chân chính.
“Hầy, không trách được ngươi.” Dương Minh Hão lại nhìn trời: “Nếu Tướng lĩnh dễ dàng bước vào như thế, thì những linh sư trong thiên hạ đã chẳng ôm nỗi tiếc hận.” Đã bao nhiêu anh kiệt mãi mãi chỉ dừng ở linh Sĩ thập tinh, thậm chí bước qua đó, tiệm cận Tướng lĩnh.
Nhưng tất cả chỉ cách đúng một bước cuối cùng, cá chép hóa rồng, là chân long chân chính. Bao nhiêu người mang theo cỗ chấp niệm mãi không thành này mà chết đi.
“Tiểu tử Mộc Anh Kiệt đã là nửa bước Tướng lĩnh, e rằng bây giờ hắn đã ở trong cảnh giới đó rồi.” Mộc Minh Cương không che giấu ánh mắt ganh đua, lại có một phần chấp nhận thất bại.
Dương Minh Hão chỉ cười trừ: “Hắn cũng như ngươi, không bước qua nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/2794892/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.