Vù... ù... ù...
Ầm... ầm...
Gió đêm lạnh lẽo ẩm ướt thổi băng qua thành Thăng Long, tiếng sấm rền vang, lôi quang ẩn hiện trên bầu trời đêm...
Rào... ào... ào...
Mưa bắt đầu nặng hạt, bao trùm lên tất cả. Ánh mắt của đám yêu thú lượn lờ bên ngoài thành trừng đỏ, bọn chúng lại bắt đầu hành động rồi.
Đàm gia...
Đàm Tinh Xảo vừa thoát khỏi trạng thái thiền định, linh lực nội hàm đã tăng lên một bậc. Lão từ từ mở mắt ra, nhìn những viên tinh thạch lưa thưa trước mặt.
“Hừ, chừng này tinh thạch chỉ đủ để lão phu thăng lên linh Sĩ bát tinh.” Âm thanh có chút tiếc nuối, tiếc nuối cho chỗ tinh thạch quý giá kia. Lão không hề thất vọng, bởi thiên phú tu hành, linh căn của bản thân quá kém, đi đến bước này hoàn toàn là dựa vào tài nguyên gia tộc.
Lão nhớ lại ánh mắt đêm hôm qua của Dương Minh Hão, nghiến răng: “Lão già đó, đã biết cái gì rồi... Khoan đã.”
“Kẻ biết được bí mật của Đàm gia ta chỉ có con chuột nhắt Phan Chí Nam kia, hắn được Vô Ưu công chúa cứu ra, có lẽ đã nói những gì không nên nói rồi.” Đàm Tinh Xảo suy diễn.
“Nếu lão ta muốn biết gì phải thông qua công chúa... Xem ra bọn chúng là cùng một thuyền.” Ánh mắt lão ta sáng lên: “Ta còn tự hỏi chỗ dựa nào đã cho nàng ta ngang ngược như thế, diệt Đàm gia ta thì có ích lợi gì. Hóa ra tất cả mưu đồ tới từ lão già Dương Minh Hão kia.”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/2794890/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.