Vù... ù... ù...
Cơn mưa nặng hạt rơi trên những căn chồi được dựng tạm.
“Ở đây, ta bị cắn chỗ này.”
Quân y đang tích cực trị thương cho binh sĩ.
“Ui da, đau quá.”
“Làm ơn tăng liều thuốc lên đi, cánh tay ta mất cảm giác rồi.”
“...”
“Phù...” Triệu Như Nguyệt vừa rút độc của Giang Thiềm ra khỏi một thương binh. Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang bên tai: “Cẩn thận.”
Triệu Như Nguyệt chưa kịp hiểu chuyện gì thì một tiếng nổ lớn xuất hiện, nàng rơi vào lồng ngực rắn chắc.
Ộp... ộp...
Hai ba con Giang Thiềm bị lôi điện đánh cho lui bước. Từ trong cơn mưa, những ánh mắt đỏ hoe quét qua, khiến cho đám người bên trong dâng lên cảnh giác.
“Đám chết tiệt này.” Những binh sĩ kia mang thương thế chưa lành, chửi đổng một tiếng. Họ lại cầm vũ khí lên, lao vào chiến đấu.
Triệu Như Nguyệt mở mắt ra, mùi hương nam tính mạnh mẽ thoáng qua chóp mũi làm nàng lấy lại ý thức, vội vàng lui ra giữ khoản cách, ho nhẹ: “Đa tạ Tần đội trưởng ra tay.” Đôi má nổi rặn mây hồng vì xấu hổ.
“Là bổn phận của ta.” Tần Lê cảm thấy đây là việc hắn phải làm, rất tự nhiên, không hiểu khoản cách nam nữ gì cả. Hắn nghiêm mặt nhìn đám Giang Thiềm ngoài kia, lạnh giọng: “Triệu cô nương nên tránh xa chỗ này đi, trong giao chiến đao kiếm vô tình, có thể làm cô nương ngộ thương.”
Triệu Như Nguyệt gật đầu, vội vàng chạy đến nơi an toàn.
Cả bốn nơi đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-an-de-1-bong-dem-cua-binh-minh/2794895/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.