1
Cẩm Vô Song đợi La Phỉ ăn xong, lập tức xách cô trở lại bệnh viện. Bác sĩ của La Phỉ rất tức giận, trong lòng hằm hè chuẩn bị dạy dỗ bọn họ một trận. Thật là quá hồ nháo rồi! Bệnh nhân đã không hiểu chuyện, gia trưởng - Cẩm Vô Song không biết rằng trong suy nghĩ của bác sỹ, mình đã được "thăng cấp" lên làm gia trưởng, nếu biết thì không rõ là vẻ mặt cô sẽ còn đặc sắc đến mức nào - vậy mà cũng đi theo làm xằng bậy. Nhưng khi thấy Cẩm Vô Song trương ra bộ mặt lạnh lẽo, ánh mắt lại còn lạnh hơn cả băng, nhìn người này đầy cái vẻ "cô nói a, cô cứ thử nói xem" lại thực thức thời phẫn nộ gì đó cũng nuốt vào bụng mà bỏ đi. La Phỉ đợi cho cô nàng bác sỹ đi khỏi, lập tức chân chó nịnh Cẩm Vô Song: "A Song, khí tràng của chị thật là mạnh mẽ. Đến bác sĩ cũng còn sợ chị!"
Cẩm Vô Song tức giận: "Ăn no rồi thì nhanh chóng đi ngủ!"
La Phỉ vốn còn muốn cãi lộn thêm một phen, nhưng nhìn thấy bộ dáng Cẩm Vô Song lãnh khốc cách xa ngàn dặm thì đành phải ngượng ngùng bĩu bĩu môi: "À ha" một cái, rồi cầm quần áo lên, thay đồ ngủ, bò lên giường, đắp chăn lại: "Ngủ ngon!"
Cẩm Vô Song vẫn quay mặt đi. Nhưng cái thân hình với làn da tuyết trắng động lòng người kia cứ lởn vởn trong đầu cho đến khi cô phải lắc đầu xua đuổi mới biến mất. Cẩm Vô Song thấy mình thật sự là bị cái tên khốn này đầu độc thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ke-ve-my-nu-vo-song/1177205/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.