1
"Cho nên?" Cẩm Vô Song từ từ quay đầu lại.
"Cho nên..." Đôi mắt to hết sức khả ái của Tiểu Phỉ Thúy nháy a nháy, vẻ mặt như nói: "chị hiểu mà".
Cẩm Vô Song hỏi: "Mắt cô bị rút gân hay sao vậy?"
"!!!" La Phỉ nổi giận: "Đây là em đang phóng điện, phóng điện chị hiểu không? Thật là cái đầu... không hiểu phong tình!" Cô nuốt chữ "heo" vào bụng vì hiểu được mức độ nguy hiểm mình sẽ gặp phải nếu nói ra từ này: "Cái gì em cũng chưa nói. Chị không thể sự dụng bạo lực với em được. Em đang là bệnh nhân đó nha! Bác sĩ đã nói là em chỉ cần đến chậm một chút nữa là chết thẳng cẳng. Một người đang sống sờ sờ lại xinh đẹp, đầy sức sống thế mà suýt nữa chết thẳng cẳng! Thật đáng thương lắm à nha. Thiếu chút nữa chết thẳng cẳng, vậy mà lại còn phải bị đánh..."
Cẩm Vô Song híp mắt lại: "Cô muốn làm tôi đau lòng hay sao?"
"Không có! Không có! Không có! Tuyệt đối không có! Em làm sao dám. Vốn là chuyện không liên quan đến chị, chị cứu em là vì đạo nghĩa, không cứu em là... chuyện đương nhiên. Chỉ là chị cũng đã tới rồi thì mình cùng nhau ăn bữa khuya, gọi là họp mặt tình cảm nha!"
"Tôi nhớ là có người từng nói với tôi hễ đói là buồn ngủ, vậy nên tôi sẽ không quấy rầy cô nghỉ ngơi. Ngủ ngon!"
La Phỉ liều mạng tóm lấy một vạt áo của Cẩm Vô Song khiến cho vạt áo của lão bản Cẩm cứ thế tuột ra khỏi lưng quần, lập tức Cẩm Vô Song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ke-ve-my-nu-vo-song/1177204/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.