Người đàn ông nghe có người gọi mình là bác Hai thì quay lại nhìn, lúc này ông mới để lộ ra thân hình đã ngót hơn năm mươi của mình. Ánh mắt chợt sáng rực, ông buông giỏ cá xuống đất vội đi đến phía người vừa lên tiếng.
"Út Đào!"
Gương mặt người đàn ông bất ngờ ướt đẫm nước mắt, trước mặt ông là cô cháu ruột Út Đào. Bác Hai ôm lấy cô, vòng tay rắn chắc sạm cháy nắng ôm lấy cô như lúc nhỏ. Đưa bàn tay gầy chai sờ vào gương mặt đối diện, giọng ông nghẹn lại.
"Mày đi đâu tới giờ mới về...lớn quá lớn quá!"
Người được gọi Út Đào kia cũng xúc động mà không nói được lời gì, đã bao năm từ khi cha mất cô rời quê về ở phủ Tể tướng. Cứ ngỡ không thể quay về như ngày
hôm nay.
Cả hai cùng khóc rồi lại lau đi giọt nước mắt xum vầy, nở nụ cười rồi người nọ dẫn Út Đào về ngôi nhà lá của mình.
Bác Hai ấy là anh trai của ông Chín, ông là bác ruột của Thị Đào, tên ông là Được, mọi người vẫn thường gọi là ông Hai Được. Gia đình họ có tất cả ba người con, nhưng cha của Thị Đào lại được gọi là Chín, có lẽ vì ông được bà nội của cô sinh ra vào ngày chín tháng chín âm lịch.
Nếu ông Chín là người có căn số hầu đồng, thì ông Hai lại được phía bên nhà ngoại truyền dạy cho về pháp thuật giúp người. Nhưng sau những tháng ngày giúp đời giúp người, bản thân ông cũng bị nhận lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-vet-nang-hau/3494308/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.