Hàm Phi vốn định về Tây Bắc nhưng Hàm Thắng đã chuyển vào miền nam cũng không còn ai dự định có chút thay đổi, cô đưa Cherry đi ngắm biển, biển tháng tám bình yên không đông đúc chen lấn.
Hàm Phi thuê một căn nhà nhỏ một tuần trôi qua Cherry dần quen với cuộc sống không có Tôn Thất không còn khóc lóc gọi anh mỗi khi tỉnh giấc.
Hàm Phi dỗ con gái ngủ xong cũng chuẩn bị đi ngủ thì bị tiếng khóc của trẻ con bên ngoài thu hút.
Bên ngoài một đôi vợ chồng ngoại quốc đang bế trên tay một đứa nhỏ tần tuổi Cherry đưa cho cô.
“Xin lỗi bây giờ chúng tôi mới tìm thấy cô.”
Hàm Phi ngơ ngác khó hiểu vì sao bọn họ lại phải tìm cô.
“Tìm tôi tại sao.” Hàm Phi viết lên giấy rồi đưa cho người đối diện.
Người đàn ông có thoáng chút khó tin nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời Hàm Phi.
“Ngày đó khi cô chủ bị rơi xuống biển chúng tôi đã có chuẩn bị, tên đó là người của chúng ta hắn đã cố gắng hết sức đưa cô chủ lên bờ.”
Hàm Phi hoàn toàn không hiểu những gì bọn họ nói càng cố nghĩ trong đầu cô lại càng trống rỗng, đứa bé trong tay bọn họ nhìn nhìn thấy cô liền bật khóc khuôn mặt giống hệt cherry.
Bọn họ giao con gái cho Hàm phi xong liền rời đi một mình chăm hai con nhỏ thời gian buồn bã cũng không còn.
Hàm Phi cho hai con ngủ vừa chợp mắt được vài phút tiếng đập thì bị tiếng đập cửa bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-the-to-tong-yeu-anh-qua-met-moi/2700042/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.