Hàm Phi cả đêm không ngủ dùng một đêm để ghi nhớ nét mặt của Tôn Thất, dùng một đêm để cảm nhận mùi hương của anh.
Sáng sớm Tôn Thất nhẹ nhàng xuống giường hôn tạm biệt hai mẹ con rồi mới ra cửa.
Tôn Thất vừa đi Hàm Phi cũng dậy chuẩn bị quần áo đồ dùng cô không mang nhiều đồ chỉ mang theo một ít đồ cần thiết.
Bế theo con gái nhìn lại căn nhà cô ở mấy tháng qua kéo vali ra sân bay, Hàm Phi đặt vé máy bay về philippin sau đó đi theo đường tiểu ngạch trở lại thành phố A rồi sẽ trở về Tây Bắc.
Tôn Thất về Mỹ liền đến bệnh viện, Tống Thoan nằm trên giường không có sức sống, mặt mũi nhợt nhạt nhìn thấy Tôn Thất nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cuộc đời cô sai lầm nối tiếp sai lầm, cô đã từng rất hận Tôn Thất cứ nghĩ là mình ghét anh nhưng không cô yêu anh yêu người con trai năm đó không từ thủ đoạn chiếm lấy cô bẻ đi đôi cánh thiên thần của cô.
“Tôn Thất cảm ơn anh đã đến thăm em.”
Tôn Thất không nói gì chỉ im lặng nhìn Tống Thoan, Tôn Lượng được Hàn Như đưa vào mami nói cậu phải ân cần với mẹ nhưng đứng trước người đó cậu không thể cười, không thể ân cần với bà ấy.
Trong ký ức của cậu mami là người cho cậu và ba chỗ ở, mẹ nuôi là người chăm sóc cậu, thời gian mami bận cậu vẫn luôn được mẹ nuôi chăm sóc.
Tôn Lượng mím môi rất khó sử hôm em gái gặp chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-the-to-tong-yeu-anh-qua-met-moi/2700044/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.