Đến hành lang Hàm Phi vô tình lại chạm mặt Tôn Thất cùng Tông Thoan đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Vì sao cô lại ở đây?”
Tông Thoan lùi lại một bước muốn cách xa Hàm Phi một chút, trên người Hàm Phi nhếch nhác khó coi lại toàn mùi nôn.
Hàm Phi không trả lời bọn họ muốn rời khỏi, đằng sau lại có người chạy theo cô.
“Người nhà bệnh nhân Tôn Lượng chị bỏ quên điện thoại rồi.”
Y Tá hớt hải đi đến đưa điện thoại cho Hàm Phi, Cô nói cảm ơn sau đó muốn rời đi, Tôn Thất kéo tay Hàm Phi để cô đối diện với anh.
“ Vì sao em lại đưa Tôn Lượng vào viện.” Tôn Thất nhíu mày hỏi.
Tôn Lượng từ trong phòng nghe thấy ồn ào có phải ba đang trách mẹ nuôi không.
Hàm Phi chưa kịp trả lời Tôn Lượng đã đứng chắn trước mặt cô, dang hai tay bảo vệ Hàm Phi phía sau.
“Ba không được mắng mẹ.”
Tống Thoan hai mắt tức đến đỏ rực cái đồ vong ơn phụ nghĩa, từ trong bụng cô chiu ra mà dám bênh vực kẻ khác rốt cuộc ai mới là mẹ nó chứ.
“Tôn Lượng đang yên lành vì sao phải nhập viện có phải cô làm hại thằng bé đúng không?”
Tôn Lượng òa khóc ôm chặt lấy Hàm Phi.
“Tôn Lượng mẹ nuôi hỏi con có phải bây giờ Tôn Lượng đang là bệnh nhân không.” Hàm Phi dùng giọng điệu ấm áp nói chuyện với Tôn Lượng, cậu nhìn mẹ nuôi rồi gật đầu.
“Vậy bây giờ còn đi vào phòng nằm nghỉ có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-the-to-tong-yeu-anh-qua-met-moi/2700030/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.