Hàm Phi không hiểu chuyện của nhà anh thì liên quan gì đến cô vì sao lại là cô quan tâm Tôn Thất xử lý vết thương của Hàm Phi cẩn thận để xuống chân Hàm Phi một đôi dép đi trong nhà anh mới mua, Hàm Phi cũng không từ chối dù sao cũng là cứu con trai anh.
“Anh ở lại trông Tôn Lượng đi tôi về đây.”
Tôn Thất đen mặt không vui con trai thành cái dạng này rồi cô còn đòi đi về thà ở khách sạn cũng không muốn ở cùng bố con anh.
“Em về bây giờ cũng không an toàn phòng bệnh có giường em ngủ lại đi.”
Hàm Phi lắc đầu không muốn dù sao cô cũng không có lý do gì để ở lại.
“Mẹ là vì mẹ ghét con sao ạ.”
Tôn Lượng hai mắt rưng rưng nhìn Hàm Phi, mẹ không còn thương cậu như ngày xưa nữa rồi là do cậu từng nói dối mẹ sao.
“Tôn Lượng sao lại dậy nữa vậy con, ngoan ngủ đi mai mẹ lại đến thăm con có được không.”
Tôn Lượng đưa ánh mắt cầu cứu sang ba Tôn Thất da hiệu lắc đầu
"Mẹ con không ngủ mẹ có thể ở lại cùng con không."
Hàm Phi xoa đầu Tôn Thất đau lòng nhìn cậu đứa bé yếu ớt đáng thương làm cô mủi lòng.
"Vậy con ngủ đi mẹ ở lại với con "
Hàm Phi cuối cùng cũng thoả hiệp cô không lỡ làm Tôn Lượng thất vọng, nằm cạnh ôm cậu vào lòng hai mẹ con cùng chìm vào giấc ngủ.
Tôn Thất ngồi cạnh hai mẹ con ngủ trái tim như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-the-to-tong-yeu-anh-qua-met-moi/2700027/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.