"Chúng tôi có thể xem bức thư Đoạn Phi Vũ để lại trước khi bỏ nhà đi không?" Đới Húc hỏi mẹ của Đoạn Phi Vũ.
Mẹ của Đoạn Phi Vũ gật đầu, đứng dậy vào phòng của Đoạn Phi Vũ, xem ra lá thư được bà ấy để trong phòng ngủ của cậu bé. Đới Húc nhìn bên kia, lại quay đầu nhìn phòng ông bà Đoạn Phi Vũ, bổng hỏi: "Trong nhà có tổng cộng hai phòng thôi đúng không? Vậy bình thường anh chị ngủ ở phòng khách hả?"
Ba của Đoạn Phi Vũ xấu hổ gật đầu: "Đúng vậy, con cái học hành vất vả, hơn nữa cũng cần có không gian riêng, ông bà tuổi lớn cũng phải có chỗ nghỉ ngơi, hai chúng tôi không có khả năng mua một căn nhà tốt hơn, chỉ có thể chắp vá như vậy, dù gì cũng chỉ là một giấc mà thôi, ngủ ở đâu cũng thế."
Đới Húc gật đầu: "Làm cha mẹ... Anh chị cũng không dễ dàng."
Ba của Đoạn Phi Vũ cười khổ thở dài: "Cảm ơn cậu thông cảm cho chúng tôi, tiếc là con cái bây giờ không hiểu, nó cứ nghĩ tôi và mẹ nó không có năng lực, ngay cả một chỗ ở tốt hơn cũng không thể cho nó. Bạn bè nó có ba mẹ lái xe này xe kia, lên mười hai, nhà người ta cuối tuần thường đưa con cái ra ngoài ăn ngon, còn nó nếu muốn về nhà thì phải lái xe đạp, dù hôm đó trời nắng hay mưa, nóng hay lạnh. Bản thân tôi rất khó chịu, cũng rất muốn nỗ lực kiếm thật nhiều tiền. Nhưng cậu xem, cũng tại không đủ bằng cấp chứ chúng tôi cố hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445243/quyen-4-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.