**Trấn Quốc Phủ.
Lý Bồ Long biết trước tam đệ y nhất định đến, cho nên mọi sự trong phủ đều chuẩn bị xon, cũng tự mình ra cổng đón. Khi y nhìn thấy nữ tử đi bên cạnh tam đệ có chút ngạt nhiên. Trong thư hắn gửi chẳng phải nói sẽ dẫn thư đồng của mình về hay sao, còn ẩn ý bảo y thăm dò mẫu mậu.
Cô theo Lý Long Mộc bước vào cổng lớn, đã thấy một nam tử ngồi trên xe lăn bằng gỗ, được một thị vệ đẩy đến. Cô có chút giật mình, Lý Long Mộc chưa từng nói với cô Trấn Quốc Vương vậy mà lại là người khuyết tật. Nhìn một nam tử tuấn tú, khí khái nho nhã, cô bỗng có chút đau lòng, ông trời đúng là quá bất công.
"Đến rồi sao?"
Lý Bồ Long tươi cười đón bọn họ, cô chợt phát hiện ra y cười có má lúm đồng tiền rất sâu.
"Lại đau chân sao?"
Lý Long Mộc nhận lấy xe lăn từ thị vệ, đẩy y vào bên trong.
"Trở trời ấy mà, không đáng ngại."
Hôm nay Trường Yên trở trời, vết thương nơi chân y có phần đau nhứt, nhưng tám năm y cũng đã quen rồi.
Lý Long Mộc biết vết thương kia không chỉ là ở chân còn là vết thương trong lòng của nhị ca hắn, đã từng là anh hùng một thời ngang dọc, nay đến ngựa cũng chẳng thể leo lên, nếu là hắn hắn sợ mình đã gục ngã từ lâu. Nếu nhị ca hắn vẫn như ngày trước, có khi danh hiệu chiến thần Thiên Lý Quốc cũng chẳng thuộc về hắn đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481605/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.