Hắn nhớ năm đó nàng thanh thuần trong sáng như hoa mận mới nở, chỉ một ánh mắt nàng nhìn hắn khiến hắn cả đời không thể buông bỏ.
"Linh nhi, kiếp này đến đây thôi, kiếp sau trẫm sẽ bù đắp cho nàng. Nàng thích tự do vậy đi đi, cả đất trời Thiên Lý này là trẫm dành cho nàng. Là sính lễ kiếp sau trẫm sẽ đến sớm hơn để đón nàng."
Khi nắm tro tàn cuối cùng không còn nữa, cũng là lúc hắn phải thật sự vĩnh biệt người mình yêu.
"Linh nhi trẫm để nàng đi rồi, nhưng mà Long Mộc, nó có đôi mắt của nàng.Trẫm... không thể để nó đi được, nếu nàng hận trẫm, vậy hãy hận thật nhiều vào, để kiếp sau nàng còn có thể nhớ tên trẫm."
Nếu hận một người đến tận xương tủy, vậy hắn mong rằng trên đường đến hoàng tuyền nàng đừng uống chén canh mệnh bà, như vậy kiếp sau nàng có thể nhớ nỗi hận này mà tìm hắn báo thù. Ít nhất nàng sẽ nhớ tên hắn.
"Trẫm chưa từng nói với nàng phải không, Lý Hà Linh trẫm yêu nàng, đời này kiếp này dẫu nàng chưa từng yêu trẫm, trẫm vẫn yêu nàng."
Kể từ ngày hắn bước chân vào Lý gia, kể từ khi hắn bắt gặp ánh mắt nàng, cả đời hắn đã trầm luân trong đó. Hắn dùng gần nữa đời từng bước có được giang sơn, nhưng lại không thể ngờ hắn vĩnh viễn mất đi nàng. Hà Linh đây là tên thật của nàng, đời này ít ra cũng chỉ có hắn mới biết được, mới gọi nàng như thế. Thứ duy nhất thuộc về hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481607/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.